Ta sững người.

Miếng thịt kia như có sinh khí, không ngừng co giật trên tay vị hòa thượng, máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ cả lòng bàn tay hắn.

Trong chum, tăng nhân nọ da thịt nát bươm, thân thể như hòa lẫn với vách chum, miệng vẫn khe khẽ tụng niệm những câu kinh Phật mơ hồ.

Gương mặt kia, thanh tú như ngọc, nhưng đã bị máu đen che phủ loang lổ.

Nhìn rõ dung nhan ấy, huyết mạch trong thân ta như chảy ngược.

Là Đường Tam Tạng!

Hắn… vẫn còn sống… song sống chẳng bằng chết.

Vị tăng nhân thấy ta chưa nhận lấy, lại đưa miếng thịt ra một lần nữa.

Ta giật mình, lùi vội về sau.

“Chưa đủ sao?”

Hòa thượng gãi đầu, đoạn cầm lấy con dao bổ củi gần đó, điên cuồng chém xuống thân thể Đường Tăng.

Máu tuôn xối xả.

Chỉ trong chốc lát, lại có mấy miếng huyết nhục bị chặt ra.

“Thí chủ, bây giờ đủ chưa?”

Ta lặng người nhìn hắn, toàn thân bất động như tượng đá.

“Ngươi nói đùa gì vậy? Đây mà gọi là… chân kinh sao?!”

Hòa thượng chau mày khó hiểu, đoạn chắp tay gật đầu:

“Chính là chân kinh đấy.

“Đường Tam Tạng vượt qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, đắc đạo thành kim thân, từ đó bất tử bất diệt.

Thân thể viên mãn, pháp lực cao thâm, chẳng phải chính là bộ kinh điển tối thượng đó sao?

“Sau khi thành Phật, kim thân chẳng hủy, bèn tự nguyện hiến tặng thân xác, đem trường sinh chi nhục ban phát cho thế nhân. Người người ăn vào, sống lâu bất tử. Há chẳng phải là cảnh thịnh thế đó sao?

“Phật Tổ khi chưa thành Phật, còn từng cắt thịt nuôi chim, bỏ thân cứu hổ. Đường Tăng nay hóa Phật, đem thịt mình tế thế, có gì không ổn?”

Dứt lời, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng ta, trên môi hiện lên nụ cười quái dị.

“Chẳng lẽ… ngươi chưa từng ăn thịt Đường Tăng?”

Toàn thân ta chợt lạnh toát, rút lui một bước, thấp giọng hỏi:

“Chẳng lẽ… thiên hạ người người đều từng ăn thịt Đường Tăng?!”

“Đương nhiên rồi!”

Hòa thượng tiến từng bước lại gần. Dưới lớp da thịt hắn, có vật gì đó đang phình to, như muốn chui ra ngoài.

“Tất cả đều từng ăn!

“Suốt năm trăm năm nay, bá tánh Đại Đường đều đã tới chùa nhận lấy linh nhục.

Trừ khi là trẻ sơ sinh mới chào đời, bằng không… không có kẻ nào chưa từng ăn thịt Đường Tăng!”

Trong khi lời còn chưa dứt, thân hình hắn vụt lớn thêm mấy thước, thanh âm cũng dần nhuốm tà khí:

“Ngươi… rốt cuộc là ai?!”

Ta nhìn hòa thượng nửa người nửa yêu trước mắt, trong lòng lập tức dấy lên báo động.

Y phục trên người hắn phồng lên, răng nanh mọc dài, giữa trán đột ngột mọc ra hai vệt lông mày vàng rực.

Hoàng Mi Quái!

Tên yêu này chẳng phải đã bị Phật Di Lặc thu về Tây Thiên hay sao? Vì cớ gì lại xuất hiện ở nơi này?

Lòng ta hoảng loạn, đang định tìm đường thoát, thì…

Ầm!

Cánh cổng đại điện chợt mở tung.

Cuồng phong gào thét tràn vào.

Một cây Như Ý Kim Cô Bổng màu vàng chói giáng xuống, thẳng tắp chỉ vào Hoàng Mi.

Một thân ảnh mặc cà-sa, đầu đội kim hoàn, chậm rãi bước vào từ ngoài cửa.

Tất cả mọi người trong điện đều sững sờ khi trông thấy diện mạo ấy.

“Tôn… Tôn Ngộ Không?!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play