3
Khi tôi tìm thấy Giang Diệc, anh ta đang bị mấy người bạn học vây quanh.
Mấy người đó đều đang chế nhạo anh ta.
Nói anh ta là thú nhân ghê tởm, còn là kẻ ăn bám không biết nhục.
Giang Diệc nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nhưng không hề ra tay.
Trong ký ức của nguyên chủ, gia đình mấy người này đều thuộc hàng giàu có quyền thế.
Chỉ cần Giang Diệc dám động thủ, ngày mai bà nội anh ta có thể bị tất cả các bệnh viện từ chối tiếp nhận.
Hệ thống nói với tôi: [Đừng thấy bây giờ bọn họ vui vẻ, đợi đến khi nam chính trỗi dậy, từng người một chết rất thảm đấy.]
Dù sao thì nam chính bệnh kiều này còn có một đặc điểm: rất thù dai.
Tôi hỏi hệ thống: [Ở đây tôi có nhiệm vụ gì không?]
Hệ thống lắc đầu: [Trong tình tiết gốc, đoạn này không miêu tả đến ký chủ, nên cô được tự do.]
Vừa dứt lời, tôi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trước đây tôi cũng từng bị bắt nạt học đường, nên điều tôi không thể chịu đựng nhất cũng chính là chuyện này.
Một bạn học nam đang dùng tay vỗ vỗ vào khuôn mặt âm trầm của Giang Diệc.
“Trông cũng đẹp trai đấy, thảo nào Ôn tỷ lại để ý đến mày, chỉ tiếc là…”
Lời còn chưa nói xong, tôi đã đá thẳng một cước, khiến người đó ngã sấp mặt xuống đất.
Những người khác quay đầu lại thấy là tôi, vẻ mặt tức giận lập tức chuyển thành kinh ngạc.
“Ôn tỷ, hôm nay không phải chị không có tiết sao? Sao lại đến đây?”
Tôi liếc nhìn mấy người đó, bước nhanh đến đứng trước mặt Giang Diệc: “Ai cho phép các người bắt nạt anh ấy?”
“Không phải là chị sao, Ôn tỷ?”
Bạn học nam đang nằm trên đất khóc lóc nói.
Những người khác cũng lần lượt gật đầu.
Gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của tôi lập tức cứng đờ.
Hệ thống bổ thêm một dao: [Đúng là cô đấy, ký chủ.]
Quay đầu nhìn Giang Diệc, gương mặt bình tĩnh của anh ta cũng đang ngầm nói rằng, anh ta biết là tôi.
Không được, không thể lúng túng.
Chỉ cần tôi không lúng túng, người lúng túng sẽ là kẻ khác.
Hắng giọng một cái: “Giang Diệc bây giờ là người của tôi, sau này không ai được phép bắt nạt anh ấy.”
Mấy người nhìn nhau, biết tôi nói thật, lập tức đỡ bạn học trên đất dậy rồi bỏ chạy.