1
Khi tỉnh lại, tôi đã nhập vào cơ thể của Ôn Phàm.
Nam chính Giang Diệc đang quỳ một gối trước mặt tôi, giúp tôi đi giày.
Rồi anh ta đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi lạnh lẽo: “Ôn tiểu thư, còn có gì căn dặn không?”
Tôi hỏi hệ thống trong đầu: [Tiếp theo tôi nên làm gì?]
Hệ thống bắt đầu lật sách: [Đợi chút, quyển sách này tôi còn chưa đọc xong. Đợi tôi đọc đến đã rồi nói cho cô biết.]
Tôi ngớ người.
Người ta nói thế giới này là một gánh hát tạp kỹ khổng lồ, chẳng lẽ ngay cả hệ thống cũng “nát” như vậy sao?
Hệ thống đáng thương nói:
[Tôi cũng là lần đầu làm hệ thống.]
[Kịch bản này khó nhằn nhất, các tiền bối không dám nhận mới ném cho tôi đấy.]
[Ký chủ, cô cứ tự mình ứng biến trước đi, đợi tôi tìm được rồi sẽ nói cho cô.]
Cứu mạng, đây là hệ thống ngốc bạch ngọt gì thế này?
Hết cách, tôi đành nhìn quanh, cuối cùng cầm lấy một cốc nước, hắt thẳng vào mặt Giang Diệc.
Anh ta cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, chỉ cảm thấy khí chất quanh người càng lạnh hơn.
Nước chảy dọc theo tóc, theo yết hầu xuống dưới.
Tôi ngây người nhìn.
Chiếc áo sơ mi trắng của Giang Diệc trở nên bán trong suốt, dính sát vào người.
Cơ ngực thấp thoáng, cơ bụng sáu múi rõ ràng hiện ra không sót chút nào.
Tôi không nhịn được nuốt nước bọt, quả không hổ là thú nhân, vóc dáng đúng là khác người thường.
Hệ thống nhắc tôi tiếp tục.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, không được, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị tát Giang Diệc một cái.
Đánh giá sai chiều cao, cái tát lại đánh thẳng vào cơ ngực căng đầy của Giang Diệc.
Một tiếng “bốp” giòn tan vang lên. Mọi người đều im lặng.
Tôi thề, mình tuyệt đối không cố ý.
Chỉ có thể trách Giang Diệc quá cao.
Nguyên chủ cao một mét bảy, đứng dậy cũng chỉ đến ngực anh ta.
Hệ thống ngây thơ: [Ký chủ, cô giỏi quá, nam chính bị cô chọc tức đến đỏ cả tai rồi kìa.]
Ngẩng đầu nhìn, tai Giang Diệc quả thực rất đỏ, như thể tụ m á u.
Tôi nghi ngờ: [Đây là tức giận?]
Hệ thống gật đầu, khuyến khích tôi tát thêm vài cái nữa, làm nhục anh ta thật mạnh vào.
Tôi giơ tay chuẩn bị tát cái thứ hai, nhưng nhanh chóng bị Giang Diệc giữ lại.
Giọng người đàn ông trầm khàn: “Đừng quậy.”
“Bà nội còn ở bệnh viện, tôi phải đến thăm bà.” Nói xong, không đợi tôi mở lời, Giang Diệc quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta tự ý rời đi mà không có sự cho phép của nguyên chủ.
Bóng lưng trông có vẻ hơi… thảm hại.