Nhìn bóng dáng cô bé tự ý rời đi, Lục Trạch chỉ cảm thấy mình vừa bị khiêu khích.
Dù là ở nhà họ Lục hay trong công ty, chưa từng có ai dám lơ mình như thế...
Quản gia bên cạnh vội vàng can ngăn:
"Cậu chủ cậu đừng có giận."
"Cậu cũng biết Tinh ... Tiểu Tinh vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."
"Cậu đừng chấp trẻ con làm gì."
Lục Trạch nghe vậy, nhắm mắt lại. Mở ra lần nữa, anh thở dài một hơi, mệt mỏi nói: "Thôi bỏ đi."
Anh không thèm so đo với con nít.
Đặc biệt là loại trẻ con đầu óc có vấn đề.
Lục Trạch dặn dò: "Sau này chú để mắt đến con bé nhiều hơn, nhất là lúc nó chạy trong sân..."
"Đừng để nó đào hố trong vườn nữa."
Anh nhấn mạnh: "Đặc biệt là... đừng để nó đào sâu bọ lên."
Quản gia gật đầu liên tục.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Một cô bé con thì đào được cái hố to cỡ nào chứ, cùng lắm bằng nắm tay...
Sau này.
Quản gia nhìn cái hố trong sân to như cái bể cá, lặng người.
Đúng là to bằng nắm tay — nhưng là nắm tay của Super Saiyan.
Lục Trạch cấm cô bé chơi trong sân cỏ có giá vài vạn tệ một mét vuông, Tiểu Tinh buồn bã vài hôm, nhưng nhanh chóng lại bị những thứ khác làm phân tâm.
Cô bé mỗi ngày ăn ngon, uống say, chơi đồ chơi, xem tivi, sống rất vui vẻ.
Ngược lại là Lục Trạch - chủ nhà, mỗi sáng dậy sớm đi làm, tối về lại họp online, làm việc từ sáng đến khuya vất vả kiếm tiền.
Buổi sáng sau khi rửa mặt xong, Tiểu Tinh đi xuống lầu, quản gia đã đợi sẵn trong phòng khách.
"Tiểu Tinh, hôm nay cháu muốn chơi gì? Để dì giúp việc chuẩn bị cho cháu nhé."
"Nhưng mà, cháu không muốn chơi trốn tìm nữa đâu ạ."
Vì mấy hôm nay không được ra sân, cô bé lại không quá hứng thú với đồ chơi nên mấy người giúp việc trong nhà sợ bé bí bách, cuối cùng quản gia cùng cả đám người giúp việc đều phải chơi trốn tìm với cô bé.
Một lần, Lục Trạch tan làm sớm, vừa mở cửa ra đã thấy cả nhà chạy loạn như điên, quy củ và lễ nghi chắc là đã đem ra cho chó ăn hết rồi.
Mà còn làm anh - người chủ nhà - trông như người thừa vậy… Anh có nên đi khỏi đây không?
Lục Trạch không đời nào bỏ đi.
Kết cục là cả nhà bị Lục Trạch mắng cho một trận.
"Chỉ mới mấy ngày thôi, mấy người đã bị con bé làm hư hết rồi hả?"
Ai nấy đều cúi đầu không dám nói gì.
Nguồn cơn của mọi tội lỗi - Tiểu Tinh - cũng bị anh mắng cho một trận.
Nhưng cô bé không hiểu gì cả, chỉ chăm chăm chơi đồ chơi, coi lời mắng của anh như gió thoảng qua tai.
***
Hôm nay, Lục Trạch vẫn không có ở nhà.
Nhưng lần này, Tiểu Tinh không muốn chơi nữa.
"Cháu muốn ra ngoài cơ."
Quản gia hoảng hốt: "Không được ra sân đâu nhé!"
Cậu chủ đã ra lệnh cấm nghiêm ngặt, còn cho lắp camera giám sát ngoài sân, chỉ sợ Tiểu Tinh lại nổi hứng lên phá nát bãi cỏ mấy vạn tệ một mét vuông của mình.
"Cháu không ra sân ạ."
Cô bé chỉ ra ngoài: "Cháu muốn ra khỏi sân cơ."
Miễn không phải cái sân đó là được.
Quản gia: "Được, để ông đi cùng cháu."
Lục Trạch sống ở biệt thự đơn lập, cả khu đều là biệt thự, môi trường tốt, mỗi căn cách nhau khá xa, diện tích lại rộng, nên đường đi trong khu cũng rất phức tạp.
Tiểu Tinh được quản gia dẫn dạo một vòng quanh mấy con đường gần nhà.
Mỗi lần đến ngã rẽ, cô bé lại dừng lại nhìn quanh, quản gia tưởng cô bé muốn ra ngoài nên an ủi:
"Chờ lần sau cậu chủ rảnh, chắc chắn sẽ đưa cháu ra ngoài chơi."
(Tuy rằng Lục Trạch sẽ không bao giờ làm vậy… quản gia chỉ đang nói dối để dỗ trẻ con thôi.)
Tiểu Tinh quay đầu hỏi: "Ông không thể đưa cháu đi sao ạ?"
"Đưa thì được..."
"Vậy thì đưa cháu đi đi!"
Nói rồi, cô bé chẳng cho ông kịp phản ứng, kéo tay ông chạy thẳng về phía ngã rẽ.
Không còn cách nào, quản gia đành đi theo, vừa đi vừa chỉ đường:
"Rẽ phải."
"Ngã tư phía trước rẽ trái."
Lạ thật, đứa trẻ này chẳng biết kiến thức gì, thậm chí còn chưa nhận biết hết các loài vật, nhưng lại cực kỳ nhạy bén với phương hướng.
Phải biết rằng ở tuổi này, nhiều đứa còn chưa phân biệt được trái phải nữa là.
"Phía trước rẽ trái, lối ra nằm ở hướng nam."
Tiểu Tinh đi theo lời chỉ dẫn, vừa đi vừa ghi nhớ hết các tuyến đường vào đầu.
Sau này muốn rời khỏi đây thì cứ đi theo đường này là được.
Đi gần nửa tiếng, cuối cùng họ cũng ra được tới lề đường bên ngoài khu biệt thự.
Quản gia đã mệt đến thở hổn hển: "Chúng ta về thôi chứ?"
Cúi đầu nhìn, cô bé thì vẫn còn rất sung sức, thậm chí còn đứng nhìn con đường xe cộ tấp nập với ánh mắt đầy hứng thú...
Quản gia ngạc nhiên, không hiểu sao đứa trẻ này lại tràn đầy năng lượng như thế.
Sợ cô bé lại muốn chạy ra ngoài nữa, ông vội vàng doạ dẫm: "Không được ra nữa đâu đấy, không thì cậu chủ sẽ đánh cả hai chúng ta đấy."
Tiểu Tinh nghiêng đầu: "Tại sao ạ?"
Quản gia: "Vì chúng ta không nghe lời, muốn trốn đi chơi."
Vừa nói, ông vừa quan sát phản ứng của cô bé.
Tiểu Tinh ban đầu mím môi như đang do dự, rồi lại nhíu mày.
Cuối cùng, cô bé thở dài: "Thôi được rồi, mình về thôi ạ."
Quản gia thở phào nhẹ nhõm.
Hai người một trước một sau quay lại.
Dọc đường im lặng.
Cho đến khi giọng nói lanh lảnh của cô bé vang lên:
"Chẳng lẽ mọi người chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao ạ? Kéo Lục Trạch xuống, để ông lên làm ông chủ không phải tốt hơn sao?"
Hả?
Quản gia sững sờ, đây là đang nói cái gì vậy?
Tiểu Tinh thật sự không hiểu nổi, tại sao Lục Trạch yếu như vậy, mà mọi người trong nhà đều phải nghe lời chú ta.
Cho dù bị mắng hay bị đánh, họ vẫn tình nguyện đi theo Lục Trạch...
Rõ ràng chuyện đó đi ngược lại với bản năng sinh tồn của con người.
Tiểu Tinh: "Hoặc là chú đầu bếp cũng được, chú ấy trông khoẻ thế, chắc chắn chỉ cần một đấm là hạ được Lục Trạch rồi."
Muốn tự do thì phải phản kháng!
“……”
Quản gia kinh hãi: Con bé này định tạo phản đấy à?
Bé con, tư tưởng của cháu nguy hiểm quá rồi đó...
…
Đúng lúc đó, xe của Lục Trạch lướt qua ven đường.
Tốc độ xe rất chậm, trông như mới khởi động… hoặc là đang giảm tốc để dừng lại. Nhưng sau khi lướt qua hai người họ, chiếc xe bỗng tăng tốc vù vù, để lại một chuỗi khói xả.
Cửa sổ xe không đóng, quản gia liếc mắt là nhận ra người ngồi trong xe chính là Lục Trạch.
Quản gia: “……” Xong rồi.
Lỡ mà mấy lời đại nghịch bất đạo của cô nhóc vừa nãy bị nghe thấy thì tiêu đời rồi…
Trong xe.
Lục Trạch cũng không hiểu bản thân lúc đó nghĩ gì.
Khó khăn lắm mới có một lần mềm lòng, thấy đứa bé cùng quản gia đi bộ ven đường anh định cho họ đi nhờ xe về.
Kết quả, lòng tốt không được báo đáp. Anh vừa hạ kính xe thì nghe thấy con bé đang chửi mình, còn xúi người ta đánh anh...
Lục Trạch tức đến mức suýt nữa nhảy khỏi xe.
Anh lập tức gọi cho trợ lý: “Cậu đi hỏi xem có gia đình nào muốn nhận nuôi con bé đó không, tôi có thể trả thêm phí nuôi dưỡng nữa.”
Đứa trẻ này, một ngày anh cũng không chịu nổi nữa rồi.
Trong khi đó, đương sự - Tiểu Tinh - hoàn toàn không hay biết gì cả.
Cô bé vẫn vừa đi vừa quan sát đàn kiến trên đường.
Ở đây kiến bé xíu so với kiến ở mạt thế, đáng yêu ghê!
Về đến nhà, đã thấy Lục Trạch đang ngồi trên ghế sofa. Quản gia không dám hé răng. Ngược lại, Tiểu Tinh thì vừa thấy là buông tay quản gia, chạy thẳng tới trước mặt Lục Trạch.
“Lục Trạch, cháu có chuyện muốn nói với chú.”
Lục Trạch cau mày: “Không biết lớn nhỏ.”
“Cháu nên gọi tôi là…”
Đối diện, cô bé chớp chớp mắt, yên lặng chờ.
Lục Trạch: “……”
Khi ngoan thì ngoan không ai bằng, mà mở miệng ra lại khiến người ta tức chết.
Lục Trạch đổi đề tài: “Muốn nói gì? Tính chửi tôi nữa hả?”
Nghĩ đến việc con bé vừa rồi xúi người đánh anh, Lục Trạch giận đến phát run.
Đúng là nuôi ong tay áo.
Anh để nó ăn không ở không biết bao nhiêu ngày, cuối cùng chẳng nhận được một câu cảm ơn…
Lục Trạch lạnh mặt, giọng xa cách như ngàn dặm: “Bây giờ, về phòng của cháu đi.”
Tiểu Tinh: “Nhưng cháu có chuyện muốn nói mà.”
Lục Trạch: “Đây là nhà tôi, cháu phải nghe lời tôi. Lên lầu!”
Tiểu Tinh nhìn Lục Trạch lần cuối, sau đó xoay người đi thẳng, không hề do dự.
Vừa đi, cô vừa lầm bầm: “Đàn ông đúng là phiền phức.”
Lục Trạch nghe thấy, không dám tin vào tai mình, liền hỏi quản gia:
“Nó vừa nói gì đó?”
Nếu anh không nghe nhầm, thì là “Đàn ông đúng là phiền phức” ???
Quản gia cắn răng giải thích: “Đó là lời thoại trên TV đấy ạ. Con bé không có nhiều kiến thức, toàn học theo những gì nó thấy trên TV thôi.”
“……”
Một lúc sau, Lục Trạch thở dài một tiếng: “Về sau đừng cho nó xem mấy thứ linh tinh nữa.”
Những ngày gần đây, tâm trạng anh như đang chơi tàu lượn siêu tốc. Từ lúc gặp đứa bé này, toàn bộ sự kiên nhẫn tích lũy suốt hơn hai mươi năm cuộc đời gần như mất sạch.
Đúng là nghiệp chướng
...
Trở về phòng.
Tiểu Tinh lấy cuốn sổ vẽ và bút màu ra, vẽ lại lộ trình vừa ghi nhớ khi đi dạo, thành một tấm bản đồ xiêu vẹo.
Vẽ xong, cô bé lại cảm thấy có chút may mắn.
May mà lúc nãy cô chưa nói chuyện muốn rời đi cho Lục Trạch biết.
Bằng không, với tính khí xấu xa của chú ta, nhất định sẽ không cho cô rời đi, giống hệt những đội trưởng trong mạt thế.
Họ nói cô mang lại may mắn, nên không bao giờ chịu để cô rời khỏi đội, thậm chí không cho cô ra khỏi tầm mắt họ.
Nhìn thì như bảo vệ, nhưng thật ra là giam cầm.
Nhưng không sao, cô sẽ trốn đi một cách lặng lẽ.
Trong mạt thế, cô đã từng trốn khỏi nhiều nơi, rất có kinh nghiệm.
Chỉ cần mang theo chút đồ ăn là có thể đi rồi. Có lẽ cô thật sự rất may mắn, mỗi lần đồ ăn vừa hết là lại gặp được một nhóm người mới.
Ở đây cũng sẽ vậy thôi!
Tiểu Tinh tràn đầy tự tin.
Hiện tại quan trọng nhất là vấn đề đồ ăn…
Nghĩ đến điều gì đó, cô chạy đến chỗ tủ kéo thùng đồ ăn vặt mà ông quản gia đã mua cho mấy ngày nay bày từng món ra.
Trong này toàn là những thứ cô thích ăn, nhưng…
Dù Lục Trạch có nhiều thức ăn như vậy, ăn hoài không hết, thì rốt cuộc đây cũng là đồ của chú ta.
Ở mạt thế, thức ăn rất quý, vì thức ăn mà liều mạng là chuyện thường.
Cô không thể tham lam như thế.
Vì vậy cô chỉ lấy lại cái bánh kem mình thích nhất, rồi bỏ một chai sữa chua và một gói bánh mì trẻ em vào túi.
Đây không phải những món quá hiếm, chắc Lục Trạch sẽ không giận chứ…?
Chắc chú ấy không nhỏ mọn đến vậy đâu nhỉ?
Tiểu Tinh nghĩ nghĩ, lại lấy ra thêm một chai sữa chua trong túi, chỉ giữ lại một chai.
Một chai sữa, một túi bánh, đủ để cô ăn mấy ngày!
Cô bé ôm túi đồ, vui vẻ chạy ra khỏi phòng.
Tiếp theo là phải tìm chỗ giấu đồ ăn…
Kết quả, vừa quẹo qua hành lang thì đúng lúc chạm mặt Lục Trạch đang đi lên lầu.
Cô bé giật mình như ăn trộm, vội giấu túi đồ ra sau lưng rồi quay đầu chạy thẳng về phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lục Trạch vừa đi lên: ?
Sao vừa thấy anh là nó bỏ chạy?
Nó đang lẩn trốn anh?
Chẳng lẽ là do anh vừa rồi mắng nó, làm nó sợ?
Nhưng chẳng phải xưa nay nó gan to bằng trời, trời không sợ đất không sợ à?
Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu bị anh mắng, sao lần này lại phản ứng mạnh vậy…
Lục Trạch thậm chí bắt đầu nghi ngờ chính mình: Anh đáng sợ đến mức đó sao?
Nghĩ mãi không ra, thôi vậy.
Lục Trạch thở dài.
Sợ anh cũng tốt.
Đỡ cho con nhóc này sau này không có trên dưới, còn dám trèo lên đầu anh mà làm càn.
***
Mấy ngày sau, đến cuối tuần.
Lục Trạch tuy được nghỉ ở nhà, nhưng vẫn có vài cuộc họp trực tuyến phải tham gia.
Trong thư phòng, không khí nghiêm trọng.
“Dữ liệu này từ đâu ra?” Lục Trạch nhíu mày, giọng lạnh lùng.
“Lấy từ báo cáo quý trước ạ.” Nhân viên run rẩy trả lời: “Là bản em nộp cho anh hai hôm trước.”
Lục Trạch: “Tôi chưa nhận được.”
Trợ lý giơ tay: “Sếp ơi, hôm qua em đưa cho anh rồi, chắc nằm ở ngăn kéo bên trái của anh đó.”
?
Lục Trạch hoàn hồn: “Xin lỗi, đợi tôi một chút.”
“Không sao, không sao.” Nhân viên lập tức đáp lời.
Lục Trạch cúi đầu, vừa kéo ngăn kéo vừa âm thầm thở dài.
Hôm qua?
Hôm qua anh còn bị con nhóc kia chọc tức đến mức đầu óc không suy nghĩ được gì, đến mức trợ lý báo cáo công việc mà anh còn phân tâm.
Trẻ con đúng là chướng ngại của đời người, Lục Trạch nghĩ.
Anh lấy tập tài liệu từ ngăn kéo ra, tiếp tục nghiêm túc tham gia cuộc họp.
“Được rồi, tiếp tục đi.”
Trong video, nhân viên tiếp tục báo cáo, Lục Trạch vừa nghe vừa xem tài liệu trong tay.
Gặp thêm một dữ liệu lạ, anh hỏi: “Dữ liệu này cũng nằm trong tập này à?”
Trợ lý lại nhắc: “Là tập hôm kia ạ, chắc nằm dưới cùng của ngăn kéo bên trái.”
“Được rồi.”
Lục Trạch đáp, mắt vẫn nhìn tài liệu, tay thì quen thuộc kéo ngăn kéo ra.
Dưới cùng…
Anh sờ thấy vật gì đó bằng nhựa nhám, chắc là bìa của tập hồ sơ.
Không nghĩ ngợi nhiều, anh kéo nó ra đặt bên cạnh để dùng sau.
Anh vẫn tiếp tục xem tài liệu cho đến khi…
Một giọng nói vang lên trong cuộc họp trực tuyến:
“Lục tổng , thứ anh đang cầm là gì thế?”
Hả?
Lục Trạch ngẩng đầu.
Trước mặt anh là một túi nhựa cứng trong suốt.
Trong túi, bên trái là một chai sữa chua trẻ em hiệu "Ngôi Sao Ngốc", bên phải là một bịch bánh mì hồng hồng dễ thương.
Để thu hút trẻ em, bao bì in hình công chúa tóc xanh và công chúa tóc đỏ.
Màu sắc sặc sỡ vô cùng.
Lục Trạch: “……”
Thứ này là cái gì đây?
Sao nó lại ở trong thư phòng của anh?
Trong video, tất cả mọi người đều thấy rõ vẻ mặt sững sờ của Lục Trạch.
Trời ơi, họ chỉ biết tổng giám đốc Lục lạnh lùng vô cảm, lúc nào cũng nghiêm túc không ai dám lại gần, đâu có ai từng thấy biểu cảm sống động như vậy?
Ngay lập tức, vài nhân viên không nhịn được phải chia sẻ tin hot này.
Với tâm trạng kích động và tay run rẩy, một dòng chữ xuất hiện:
【WTF! Tổng giám đốc Lục thích uống sữa chua “Ngôi Sao Ngốc”!!!】
【Không phải đồ ăn này dành cho trẻ em à? Hôm qua mình còn mua cho con gái mình nữa.】
【Tổng giám đốc lại thích bánh mì và sữa chua trẻ em!】
【Không thể tưởng tượng nổi luôn á!】
【Bảo sao anh ấy không ăn ngoài, thì ra là phải về nhà ăn bánh mì trẻ em và uống sữa chua trẻ em hả.】
【Trời ơi~ thật sự quá bất ngờ mà.】
Lục Trạch: “……”
【Đừng nói nữa, các người đang gửi tin nhắn lên màn hình công khai đó, tổng giám đốc nhìn thấy hết rồi!!!】
【……】
Nhìn màn hình đang cuộn tin nhắn không ngừng, Lục Trạch chỉ thấy đời mình chắc cũng đến hồi kết.
Chắc chịu thêm năm sáu mươi năm nữa là có thể sang kiếp sau rồi.