Trên đường, Lục Tử Xuyên cũng thấy hơi lo. Dù gì cũng là dùng kẹo dụ con nhà người ta đi, chắc bé sẽ sớm nhận ra rồi khóc thôi.
Kết quả là đợi một hồi, cô bé vẫn chỉ lặng lẽ ôm xiên kẹo hồ lô gặm, gặm đến mệt thì thở phào một cái rồi tiếp tục gặm.
Mọi thứ xung quanh như không tồn tại, trong mắt chỉ có cây kẹo đó thôi.
Lục Tử Xuyên: Được rồi, đúng là anh suy nghĩ nhiều thật.
Xe chạy thêm một đoạn, từ từ tiến vào khu nhà chính của nhà họ Lục.
Lục Tử Xuyên ôm bé xuống xe, phấn khích như vừa nhặt được báu vật.
“Ba, ba ơi con bắt được đứa trẻ về rồi… à không, mang về rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT