“Người làm thầy là để truyền đạo giải nghi, không thì ngươi nghĩ ta đến phủ Quốc sư để làm gì?” Lê Hoan ngồi vắt chân một cách lười biếng, thái độ vô cùng vô lễ, chẳng hề đặt vị Quốc sư này vào mắt.
Bạch Đàn tính tình tốt, không so đo với nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu đã là truyền đạo giải nghi, một tiếng sư phụ cũng không chịu gọi sao?”
Ý y là—không gọi sư phụ thì không dạy?
Da mặt người này thật dày! Lê Hoan nhíu mày, không tình nguyện lắm gọi một tiếng, “Sư... phụ.”
Âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại khiến lòng người ngứa ngáy. Bạch Đàn liếc nhìn tiểu Hỏa Phượng trên đầu nàng, nó nghiêng đầu nhìn y như có điều tìm hiểu, hình như cũng không bài xích y: “Yên?”
Thấy tiểu Hỏa Phượng ra sức làm thân, gương mặt Lê Hoan càng thêm khó coi—cưỡi trên đầu nàng mà còn đi lấy lòng nam nhân, nàng bắt đầu nghi ngờ con Hỏa Phượng này có phải động dục rồi không!
“Là Dạ Tôn đưa cho người?” Câu nói ấy nghe chẳng giống câu hỏi, mà như khẳng định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT