Bầu không khí rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, đến mức như thể một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Ngay sau đó, Lục Tự tắt đoạn video đang phát ra những âm thanh r*n rỉ mập mờ trong máy quay, không ngờ cô vừa khỏi bệnh đã lén lút xem loại video người lớn này, “Em thích mấy thứ thế này à?”
Khi hắn lấy máy quay, Lê Hoan trong lúc cấp bách đã bấm chuyển sang đoạn video tiếp theo, nào ngờ lại chính là đoạn này. Nhưng cũng nhờ thế mà cô thoát được một kiếp.
Không còn cách nào khác, Lê Hoan đành thừa nhận để chuyển sự chú ý của hắn. Cô cụp đôi mắt long lanh xuống, tỏ vẻ ấm ức: “Em mới vừa trưởng thành, với mấy chuyện này còn tò mò mà. Rõ ràng em bảo anh đừng xem rồi, tại anh cứ khăng khăng xem đấy chứ! Giờ thì em còn mặt mũi nào nhìn ai nữa đây!”
Câu nói ấy cứ như thể lỗi là do hắn vậy.
Bạch Lê âm thầm giơ ngón cái với ký chủ của mình: Giỏi vãi cả nồi.
Lục Tự không biểu cảm gì, đặt máy quay sang một bên rồi ngồi xuống mép giường bệnh, nắm lấy cằm cô: “Người và súc vật khác nhau ở chỗ biết kiềm chế dục vọng. Chuyện đó không cần phải tò mò, hiểu không?”
Thứ dục vọng như súc vật đó chỉ làm vấy bẩn sự thuần khiết của cô, ảnh hưởng đến giá trị "trưng bày" của cô.
Lê Hoan như hiểu như không gật đầu, sau đó nheo mắt lại hỏi: “Vậy đàn ông với phụ nữ sinh con bằng cách nào vậy, anh?”
Nghe thế, Lục Tự nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của cô: “Sau này em sẽ biết.”
“Vậy anh có thể dạy em không?” Đôi mắt nai con của Lê Hoan nhìn chằm chằm hắn một cách ngoan ngoãn.
Bạch Lê ôm trán, khẽ cắn răng: Tán tỉnh trắng trợn thế này, Tiểu Hoan à, chọc giận một con sói rồi thì tốt nhất đừng chơi dại!
Lê Hoan uể oải đáp lại: Lục Tự bất lực mà, anh ấy "không làm ăn gì được" đâu\~
Không thì sao mấy lần cô dụ dỗ, hắn vẫn giữ mình như thánh, ngó lơ cô luôn.
Quả nhiên, Lục Tự lạnh lùng xoa đầu cô: “Ra viện rồi anh sẽ dạy em.”
“Khi nào thì là ‘ra viện’? Em sợ mình lại không nhịn được mà lén xem tiếp đấy.” Lê Hoan liếc sang chiếc máy quay trên bàn, nói đầy ẩn ý.
Lục Tự nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của cô, cũng đúng thôi, cô mới lớn, mới tiếp xúc với chuyện nam nữ, tò mò là chuyện bình thường. Nhưng có những thứ, chạm vào là nghiện — như cảm giác máu chảy khi dao cứa vào da, hay dục vọng.
Nếu cô thực sự không cưỡng nổi dục vọng, hắn sẽ giúp cô giải quyết.
Nghĩ vậy, Lục Tự chỉ để lại một câu, mang theo máy quay rời khỏi phòng bệnh.
“Đợi em ra viện.”
Nhìn bóng lưng hắn, Lê Hoan ngẫm nghĩ: hắn thật sự hiểu ý tôi không, Tiểu Bạch?
Bạch Lê bĩu môi: Lục Tự là biến thái, không phải đứa ngốc, cô nghĩ sao?
Lê Hoan lại hỏi: Nhưng trong lòng hắn chẳng phải vẫn luôn coi tôi là em gái sao? Tuy không cùng cha cùng mẹ, nhưng chắc hẳn là nghĩ vậy chứ?
“Nếu coi cô là em gái, thì làm gì có chuyện mức độ hảo cảm lên tới năm mươi?” Bạch Lê liếc mắt nhìn cô, cặp răng nanh nhỏ khẽ nhai viên kẹo mút.
“Vậy… hắn muốn lên giường với tôi?” Lê Hoan kinh hoàng hỏi, Lục Tự nói muốn dạy, chẳng lẽ là định biến những thứ trong đoạn video kia, làm thật với cô sao?
“Đó chẳng phải mục tiêu khi cô dụ dỗ hắn sao?” Bạch Lê bị sự thuần khiết bất ngờ này của cô làm cho ngơ ngác — ai là người suốt ngày nói mấy lời đen tối dụ Lục Tự chứ?
Nhưng mấy lần trước cũng chỉ nắm tay, hôn môi, Lê Hoan cứ tưởng đây chỉ là một hệ thống tình cảm trong sáng, yêu đương tinh thần thôi chứ.
Không ngờ, Tiểu Bạch lại là một hệ thống như vậy!
Bạch Lê im lặng cạn lời, gặm kẹo mút, nó là một đứa trẻ thuần khiết, không hiểu, không hiểu thật mà…