Khi Lục Tự lên sáu, cha ruột qua đời vì ung thư. Mẹ hắn không đủ khả năng nuôi con một mình nên tái hôn với một người đàn ông – cũng chính là cha dượng của Lục Tự.
Từ đó, ác mộng của hắn bắt đầu.
Cha dượng đối xử với hắn tệ hại đến cực điểm, còn mẹ hắn vì kế sinh nhai hai người, đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hậu quả là cha dượng càng lúc càng lấn tới, thường xuyên say xỉn rồi đánh đập Lục Tự thừa sống thiếu chết.
Tàn nhẫn nhất là nhốt hắn cùng con chó sói dữ ở cửa vào trong một chuồng sắt.
Một lần nhốt là nhốt là trọn vẹn một ngày một đêm.
Lục Tự trước con chó hung ác không dám ngủ, không dám chợp mắt, vì chỉ cần lộ ra chút yếu thế, sẽ bị nó cắn nát cổ. Trên tay và khắp người hắn đầy thương tích.
Cha dượng thì làm như không thấy gì, coi hắn chẳng khác gì chó hoang. Nếu không phải mẹ hắn thương con, không đành, e rằng ngay cả đồ ăn Lục Tự cũng phải chia với chó.
Có lần vết thương của Lục Tự bị viêm và sốt, mẹ hắn đành lén trộm tiền của cha dượng để đưa con đi khám bệnh.
Khi về nhà, cha dượng phát hiện ra chuyện liền nổi cơn điên đánh bà.
Lục Tự khi đó quá yếu, không thể bảo vệ mẹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn… mẹ hắn vì trộm tiền chữa bệnh cho con mà bị đánh đến chết.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt Lục Tự, thế giới chỉ còn lại màu máu.
Mẹ hắn chết rồi, chẳng một ai quan tâm, thi thể còn bị cha dượng cắt ra nấu ăn.
Nhìn chậu thịt máu me của mẹ, nhìn cha dượng ăn uống ngon lành, Lục Tự...
... phát điên.
Sau ngày đó, cha dượng càng tàn độc hơn, nhốt Lục Tự trong chuồng sắt với chó suốt một tháng trời. Lần này, không ai cứu hắn nữa.
Nhưng một tháng sau, Lục Tự vẫn sống – mạng hắn dai dẳng không chết.
Con chó bị hắn giết, rồi ăn suốt một tháng.
Ánh mắt hắn như dã thú khiến cha dượng bắt đầu sợ hãi. Đôi khi bị đánh đến tay chân đau rát, Lục Tự cũng không kêu một tiếng. Lúc nào quá mệt, mới được thưởng chút cơm thừa canh cặn.
Nhìn Lục Tự ngày một lớn lên, cha dượng quyết định đuổi hắn ra khỏi nhà.
Đêm đó, Lục Tự giết ông ta.
Hắn nhẫn nhịn bấy lâu chỉ vì báo thù cho mẹ. Cuối cùng cũng tự tay giết được kẻ thù, nhưng Lục Tự của quá khứ đã không còn nữa. Sự tàn nhẫn đã đưa hắn lên đến vị trí hôm nay.
Lê Hoan không có tư cách mắng cha dượng của Lục Tự là đồ súc sinh, vô nhân tính, bởi vì…
Cha dượng của hắn tên Lê Binh Thiên – còn cô, tên là Lê Hoan.
Cô chính là con gái ruột duy nhất của gã đàn ông đó.
Lê Hoan dường như đã hiểu tại sao Lục Tự hãm hại cô vào tù, tại sao hắn lúc nào cũng muốn trói buộc, cắt xẻ, khâu vá cô thành một tác phẩm nghệ thuật – bởi vì hận.
Bà ngoại kể, lúc nhỏ cô không sống với Lê Binh Thiên mà đi theo mẹ nên không biết chuyện này. Sau khi mẹ mất, được Lục Tự nhận nuôi, giờ mới nói ra là để cô biết mà tránh xa Lục Tự, thậm chí rời khỏi thành phố này.
Nhưng Lê Hoan phải khó khăn lắm mới giành được chút thiện cảm từ Lục Tự, sao có thể dễ dàng rời đi?
Thấy cô như đang suy nghĩ, Bạch Lê hỏi: “Cô đồng cảm với Lục Tự sao?”
“Có một chút.” Lê Hoan cụp mắt, mân mê ngón tay, giọng thản nhiên, “Dù gì phụ nữ cũng hay mềm lòng.”
Bạch Lê nghĩ thầm: Với một tên biến thái mà cô còn mềm lòng? Cô nghiêm túc đấy à?
Ngay lúc đó, Bạch Lê tốt bụng nhắc: “Mục tiêu công lược đang cách ký chủ trong bán kính năm mươi mét.”
Tay Lê Hoan run lên, còn chưa kịp giấu máy quay thì Lục Tự đã đẩy cửa bước vào: “Em đang xem gì vậy?”
Nếu để hắn ta thấy, hôm nay e rằng chẳng phải ngày xuất viện mà là ngày giỗ đầu của cô. Lê Hoan cúi đầu, không nói lời nào, cho đến khi hắn chậm rãi lấy máy quay khỏi tay cô, cô cứng người lại, gằn giọng: “Đừng xem!”
Máy quay đã được bật, ngay sau đó vang lên tiếng động hỗn loạn và tiếng r*n rỉ gợi cảm trong video cảnh xuân kích thích —
“Ưm… vào rồi… anh giỏi quá…”
“Chặt chút đi, con tiểu d.â.m phụ này!”