Còn Lâm Tư Tư chỉ như một lon coca, kích thích nhất thời, nhưng không thể thay thế nước uống.

 

Ai có thể sống mà thiếu nước uống được chứ?

 

Tiếc rằng, anh ta đã nhận ra điều này quá muộn.

 

Cô ấy bây giờ rất hạnh phúc.

 

Giang Yến cũng không biết mình nên vui vì cô hay buồn vì chính mình, anh ta chỉ biết, nước mắt mình không ngừng tuôn rơi.

 

Một người đàn ông trưởng thành, ôm điện thoại, thức trắng đêm chỉ để xem đi xem lại đoạn video ấy.

 

Sáng hôm sau, đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn thấy chính mình tiều tụy như một kẻ lang thang, râu ria mọc đầy, sắc mặt tàn tạ.

 

Giang Yến nhìn mình trong gương, lẩm bẩm:

 

"Đúng là đáng đời mà."

 

 

16

Ngày tôi kết hôn, tất cả bạn bè đại học đều tới dự, trong đó có cả Giang Yến.

 

Ban đầu tôi còn lo anh ta sẽ lại gây chuyện, tôi thực sự không muốn ngày vui của mình bị anh ta quấy rối.

 

Dù tính tôi hiền lành, nhưng cũng không thể chịu đựng mãi sự dây dưa không dứt như vậy.

 

Thẩm Hoài Chu thì chỉ cười dịu dàng trấn an tôi:

 

"Yên tâm đi, anh ta sẽ không làm gì đâu."

 

"Không yên tâm thì cho người để ý anh ta một chút là được."

 

Lễ cưới diễn ra khá cầu kỳ, nhưng có Thẩm Hoài Chu bên cạnh, tất cả trở nên dễ chịu và vui vẻ hơn nhiều.

 

Huống hồ, bộ váy cưới và vest cưới ngày hôm đó đều do chính tôi tự tay thiết kế.

 

Khoác lên người bộ váy mình vẽ nên, gả cho người mình yêu… cảm giác ấy, thật sự may mắn biết bao.

 

Ngày hôm đó, ai cũng nói lời chúc phúc với chúng tôi.

 

Ngay cả Giang Yến, cũng phối hợp giơ ly chúc mừng, chúc chúng tôi hạnh phúc trăm năm.

 

Quả nhiên, hôm đó anh ta không gây chuyện.

 

Chỉ là, suốt cả tiệc cưới, anh ta cắm đầu uống r ư ợ u, đến cuối cùng, gương mặt đẫm nước mắt.

 

Mọi người xung quanh đều cười, chỉ có anh ta một mình lặng lẽ rơi lệ.

 

Anh ta cười gượng với mọi người, nói do r ư ợ u quá mạnh nên bị sặc.

 

Nhưng Giang Yến sẽ không bao giờ thừa nhận với người khác rằng, vào khoảnh khắc ấy, anh ta hối hận biết nhường nào.

 

Hai năm trước, Thời Duyệt đã từng chủ động hỏi anh ta:

 

"Ba em không yên tâm, muốn em sớm lập gia đình."

 

"Giang Yến, khi nào anh sẽ cưới em?"

 

Nếu khi đó anh ta chịu gật đầu, có lẽ bây giờ, Thời Duyệt đã là vợ anh ta, thậm chí có thể họ đã có đứa con của riêng mình?

 

Nghĩ đến những việc ngu xuẩn mình đã làm trong hai năm qua, anh ta không chỉ hối hận, mà còn cảm thấy rùng mình.

 

May mắn thay, Thời Duyệt không biết chuyện giữa anh ta và Lâm Tư Tư.

 

Bằng không, cô sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt thế nào đây?

 

17

Sau khi kết hôn, tôi vẫn tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình.

 

Thẩm Hoài Chu vẫn rất bận, anh là một "con nghiện công việc" thực thụ, nhưng dù có mệt đến đâu, anh vẫn luôn ủng hộ tôi.

 

Mãi đến năm năm sau, khi sự nghiệp của tôi đã ổn định, có một studio nhỏ nhưng có tiếng, chúng tôi mới sinh con.

 

Khi có con rồi, vị tổng tài bá đạo, sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ, mỗi ngày lại chỉ nghĩ đến:

 

"Hôm nay công chúa nhỏ nhà mình bú sữa có ngoan không?"

 

"Hôm nay Duyệt Duyệt đã nghỉ ngơi đủ chưa?"

 

Ngày thường con gái do bảo mẫu chăm sóc, nhưng mỗi khi về đến nhà, Thẩm Hoài Chu lại giành làm hết việc của bảo mẫu, từ tắm rửa, thay tã, cho con ăn sữa, anh đều tự mình làm, tin rằng chỉ có tự tay chăm sóc mới bồi đắp được tình cảm sâu sắc nhất.

 

Không ai có thể tưởng tượng nổi kỹ thuật thay tã, tắm rửa, cho con bú của anh thuần thục đến vậy.

 

Trừ mấy tháng đầu sau sinh, tôi vẫn luôn duy trì công việc song song với chăm con.

 

Mấy năm sau, con gái đã bốn tuổi, đến tuổi đi mẫu giáo rồi.

 

Một hôm, Thẩm Hoài Chu dẫn con gái đến đón tôi tan làm, tôi tình cờ nghe được đoạn trò chuyện ngọt ngào giữa hai cha con:

 

"Ba ơi, sao mẹ còn phải đi làm?"

 

"Mẹ không biết ba rất giàu sao?"

 

Thẩm Hoài Chu xoa đầu con gái, kiên nhẫn giải thích:

 

"Đương nhiên mẹ biết rồi."

 

"Tiền của ba, đều là của mẹ."

 

"Vậy sao mẹ giàu thế mà vẫn đi làm?"

"Mấy bạn ở mẫu giáo, nhiều mẹ không đi làm, ở nhà chơi với các bạn ấy suốt."

Thẩm Hoài Chu cười, ánh mắt dịu dàng:

"Vì mẹ, trước tiên là một cá nhân độc lập, sau đó mới là một người mẹ."

"Mẹ có ước mơ, có lý tưởng riêng của mẹ."

"Chúng ta phải ủng hộ mẹ, có đúng không?"

Con gái ngẫm nghĩ một lúc, rồi ngoan ngoãn gật đầu:

"Con hiểu rồi!"

"Chúng ta ngoan ngoãn chờ mẹ tan làm nhé."

Nhìn hai cha con họ quấn quýt bên nhau, lòng tôi trào dâng vô vàn cảm xúc.

Một mối quan hệ tốt đẹp, nhất định phải là sự khích lệ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.

Những năm tháng sống bên Thẩm Hoài Chu, tôi càng thấm thía điều ấy.

Mỗi lần mệt mỏi, chán nản, ngôi nhà của chúng tôi chính là bến cảng an yên.

Anh, dù là người đàn ông có thân phận và tài sản cao ngất, cũng có lúc mỏi mệt, yếu đuối.

Nhưng chỉ cần anh cần, tôi luôn ở bên cạnh anh, dịu dàng xoa dịu.

Về phần Giang Yến, từ lâu chúng tôi đã không còn liên lạc.

Dù có nhiều bạn chung, thỉnh thoảng vẫn nghe vài tin tức từ người này người kia, nhưng với tôi, tất cả những gì liên quan đến anh ta đã không còn gợn sóng.

Cuối cùng, tôi cũng đã hoàn toàn buông tay.

Gió thổi sạch quá khứ, tôi và anh ta, đời này đã không còn liên quan đến nhau.

------HẾT------

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play