Tham gia buổi họp lớp cùng Giang Yến, tôi bị bạn bè hỏi khi nào thì kết hôn.

"Vẫn chưa nghĩ tới."

"Ngày mười một."

Cả hai chúng tôi đồng thời lên tiếng.

Anh ta đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tôi đầy khó hiểu và chất vấn.

Tôi phớt lờ ánh mắt của anh ta, quay sang chỗ khác nghiêm túc giải thích với bạn bè:

"Mình kết hôn vào ngày mười một, hoan nghênh mọi người đến dự."

Tôi biết anh ta muốn hỏi gì.

Yêu nhau tám năm, anh chưa từng bàn chuyện kết hôn với tôi.

"Không phải đã nói là chuyện kết hôn cứ để từ từ sao? Em làm thế để ép cưới thì có ý nghĩa gì?"

Anh ta kéo tôi ra một góc, mặt đầy tức giận.

Tôi gỡ từng ngón tay anh đang bóp chặt cổ tay mình ra, bình thản đáp:

"Anh cứ từ từ của anh, tôi kết hôn của tôi."

Anh ta sớm đã chán ghét tôi, tìm một cô gái trẻ hơn.

Anh ta vẫn luôn nghĩ mình giấu rất giỏi.

May mắn thay, người tôi kết hôn, cũng không phải anh ta.

1

Sau tết, bạn học đại học tổ chức họp lớp.

Trong đám bạn, nhiều người đã kết hôn, thậm chí còn dắt theo cả vợ con.

Nghe tin tôi và Giang Yến vẫn chưa cưới, lớp trưởng Tiêu Khâm tỏ ra không hài lòng, cố gặng hỏi khi nào mới được uống r ư ợ u mừng của chúng tôi.

"Vẫn chưa nghĩ tới."

"Ngày mười một."

Chúng tôi gần như lên tiếng cùng lúc.

Giang Yến nghiêng đầu, hơi cau mày, sắc mặt khó chịu, ánh mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ và chất vấn.

Tất nhiên tôi biết anh ta muốn hỏi gì, vì giữa chúng tôi chưa bao giờ từng bàn bạc chuyện kết hôn.

Thực ra, hai năm trước tôi cũng từng đề cập.

Khi đó, anh đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, anh nói không muốn phân tâm, đợi ổn định rồi sẽ cưới tôi.

Về sau, tôi không nhắc nữa, còn anh cũng thản nhiên lãng quên.

Câu trả lời khác nhau của chúng tôi khiến mọi người đều bối rối, nghi hoặc không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Xem ra hai người chưa bàn kỹ nhỉ? Giang Yến, cậu là đàn ông thì phải chủ động chút chứ."

Tiêu Khâm cười xoa dịu bầu không khí.

Tôi thì chẳng thèm để ý ánh mắt của Giang Yến, quay đầu nghiêm túc nói với Tiêu Khâm và các bạn:

"Mình sẽ kết hôn vào ngày mười một, rất mong mọi người tới dự!"

Tiêu Khâm sững người một lúc, ánh mắt lướt qua tôi và Giang Yến, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng chúc phúc, rồi còn trêu Giang Yến:

"Giang Yến, cậu giấu kỹ thật đấy, kết hôn rồi còn không báo tụi này?"

"Đúng đó, A Yến, cậu thật không có tình nghĩa, không định mời chúng tôi à?"

Vài bạn học khác cũng cười đùa trêu chọc.

Giang Yến cố gắng gượng cười, còn tôi thì ngồi nghiêm chỉnh, khóe mắt liếc thấy anh ta liên tục quay sang nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó.

Tôi biết anh ta có cả bụng nghi vấn, nhưng tôi không muốn giải thích, cũng chẳng cần phải giải thích.

Trong suốt bữa tiệc, bạn học cứ vây quanh tôi và Giang Yến, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, nhắc về mối tình đại học của chúng tôi.

"Hồi đêm hội chào đón tân sinh viên, tôi vẫn còn nhớ, Thời Duyệt mặc váy đỏ, cả người như một đóa hồng nở rộ, vừa bước lên sân khấu đã khiến đám con trai bọn tôi nhìn đến ngây người."

"Vẫn là Giang Yến gan dạ nhất, dám đứng trước mọi người tuyên bố sẽ theo đuổi cô ấy, nhất định phải rước cô ấy về nhà."

"Lúc Giang Yến theo đuổi Thời Duyệt, bọn tôi trong ký túc xá cũng góp sức không ít đấy nhé!"

"Cuối cùng thì… sau bao năm, hai người cũng sắp có cái kết viên mãn, thật sự mừng cho hai người."

Bạn cùng phòng đại học của Giang Yến, khi kể lại chuyện cũ, vẫn vô cùng hào hứng.

Chỉ có Giang Yến, từ đầu tới cuối tâm trạng chẳng yên, mấy lần định mở miệng rồi lại thôi.

2

R ư ợ u qua ba lượt, nhân lúc mọi người không chú ý, Giang Yến kéo tôi ra khỏi phòng riêng, dùng một tay đè tôi vào góc tường:

"Không phải đã nói chuyện kết hôn để sau hẵng tính sao? Em làm vậy ép cưới thì có ý nghĩa gì?"

Giang Yến tức giận đến đỏ mặt, bàn tay siết chặt cổ tay tôi, như muốn bóp nát nó.

"Anh cứ từ từ của anh, tôi kết hôn của tôi."

"Hừ."

Anh ta cười lạnh, vẻ mặt đầy mỉa mai:

"Tôi không muốn kết em, dù em dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng đừng mong trói buộc được tôi."

Tôi cố nhịn đau, dốc sức gỡ từng ngón tay đang kẹp chặt cổ tay mình:

"Giang Yến, buông tôi ra!"

"Buông ra? Được thôi, vậy bây giờ em đi giải thích với mọi người đi, rằng chuyện kết hôn vào ngày mười một chỉ là nói đùa."

"Anh hiểu lầm rồi. Tôi kết hôn, nhưng không liên quan gì đến anh."

Anh ta sững người, tôi nhân cơ hội rút tay về.

"Giả vờ dục cầm cố túng sao? Đến lúc đó tự mình rơi vào tình thế khó xử thì đừng trách tôi không phối hợp!"

"Anh không cần lo."

Tôi vừa nói vừa xoa xoa cổ tay đỏ ửng vì bị anh ta siết, rồi quay người bước đi.

"Ý em là gì? Em đ i ê n rồi sao? Muốn chia tay thì nói thẳng đi!"

Anh ta lập tức túm lấy cánh tay tôi, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ.

Tôi dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn anh:

"Chẳng phải chúng ta đã chia tay từ lâu rồi sao?"

3

Đúng vậy, trong lòng tôi, chúng tôi đã chia tay rồi.

Ba tháng trước, tôi vô tình thấy một bài đăng anh ta viết trên mạng:

[Chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm rồi. Tôi nhớ hôm đó mình về nhà rất muộn, cô ấy ngủ gục trên ghế sofa phòng khách, thấy tôi về mới lồm cồm ngồi dậy, tóc tai rối bù, vừa ngáp vừa dụi mắt nói đã nấu canh giải r ư ợ u cho tôi. Bộ dạng đó khiến tôi tụt hết cả hứng, ngay cả canh cũng chẳng buồn uống.

Lúc ấy tôi chợt nhận ra: mình không còn yêu cô ấy nữa.

Cô ấy từng là nữ thần của tôi, người mà tôi mất hai năm theo đuổi, dốc hết tâm sức mới có được.

Vậy mà chỉ vài năm, nữ thần đã biến thành một người phụ nữ xuề xòa, tầm thường.

Nhưng chúng tôi đã bên nhau bảy năm, lại là bạn học, các mối quan hệ chằng chịt, muốn chia tay cũng khó, thật tuyệt vọng.]

Thời gian bài đăng đó được đăng lên là từ hơn một năm trước.

Thì ra, anh ta đã chán ghét tôi từ hơn một năm trước rồi.

Tất nhiên, cũng không phải là tôi không cảm nhận được.

Hơn một năm nay, tính tình anh ta thay đổi hẳn, không còn kiên nhẫn với tôi nữa.

Ban đầu tôi còn tưởng do áp lực công việc.

Sau đó, tôi phát hiện ra, anh ta thân thiết quá mức với một cô thực tập sinh mới vào công ty, thản nhiên đưa cô ta đi gặp bạn bè, thậm chí một lần còn đụng mặt tôi.

Anh ta thản nhiên giải thích:

"Con bé thực tập sinh công ty ấy mà, cái gì cũng tò mò, dẫn nó ra ngoài mở mang tầm mắt chút thôi."

Tôi không làm ầm ĩ, cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

"Ừm."

Cô gái nhỏ đó cũng không tỏ ra lúng túng, còn nắm chặt cánh tay Giang Yến, cười ngọt ngào, ánh mắt mang theo vẻ thách thức:

"Chị là chị Thời Duyệt đúng không? Em nghe anh Yến nhắc đến chị rồi."

Cô ta rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn ra được Giang Yến rất cưng chiều cô ta.

Tôi đã âm thầm tìm hiểu về cô ta.

Tên là Lâm Tư Tư, hai mươi mốt tuổi, ngoại hình tươi tắn, tính cách hoạt bát.

Bạn bè tôi nói, so về gia thế, học vấn, nhan sắc, cô ta đều không bằng tôi.

"Điều duy nhất hơn cậu, là sự tươi trẻ rực rỡ ấy."

Tôi thì sắp hai mươi tám tuổi, đã không còn trẻ trung nữa.

Khi nhận ra điều đó, tôi từng rất suy sụp, rất đau lòng, không biết tương lai với Giang Yến sẽ đi về đâu.

Mãi đến khi đọc được bài đăng đó, tôi mới hiểu: vấn đề không phải ở cô thực tập sinh, mà là Giang Yến thích cảm giác mới mẻ.

Không có Lâm Tư Tư, cũng sẽ có người khác.

Trong một lần khác, anh ta lại vô cớ nổi nóng với tôi, tôi đã đề nghị chia tay.

Anh ta tưởng tôi giận dỗi, không hề giữ lại, chỉ lạnh lùng quát:

"Cút đi!"

Dù tôi đã quyết tâm chia tay, nhưng lúc anh ta hét lên câu đó, nước mắt tôi vẫn cứ trào ra.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi, đầy chán ghét.

Tôi khóc, bỏ chạy ra ngoài.

Lúc quay về thu dọn đồ đạc, tôi vô tình nghe thấy anh ta nói chuyện với đám bạn.

Bạn anh ta khuyên anh ta nên dỗ dành tôi, dù gì cũng bên nhau lâu như vậy rồi.

Anh ta thản nhiên đáp:

"Nếu cô ta tự động bỏ đi thì càng tốt, tôi cũng có thể công khai ở bên Tư Tư."

"Nhưng tôi nhớ hồi đó cậu phải theo đuổi Thời Duyệt suốt hai năm mới thành công mà? Giờ dễ dàng buông tay vậy sao?"

"Chẳng lẽ còn phải cung phụng à? Tôi sớm đã chán ngán cô ta rồi."

"Cậu không cảm thấy mình là thằng tồi à?"

Anh ta lười biếng ngả người trên ghế, bật cười khinh miệt:

"Bao nhiêu năm nay, tao cũng đối xử không tệ với cô ta. Chỉ là mới quát có một câu, đã đòi chia tay, tùy cô ta thôi, mặc kệ cho cô ta nguội lạnh chút."

"Nếu cô ấy thật sự bỏ đi, cậu đừng hối hận đấy."

Giang Yến hừ lạnh:

"Yên tâm, Thời Duyệt sẽ không đi đâu. Nếu cô ta thật sự bỏ đi, tôi còn phải cảm ơn cô ta ấy chứ. Tư Tư đã theo tôi lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn cho cô ấy một danh phận."

"Chậc, đúng là cầm thú."

Mấy người kia cũng chỉ biết lắc đầu.

Giang Yến nhả ra một vòng khói, ánh mắt lạnh lùng:

"Tám năm rồi, tôi thật sự chán ngán rồi.”

“Hơn nữa, khi ở trên giường, cô ta chẳng khác nào khúc gỗ, vẫn là Tư Tư hợp hơn."

Tôi siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, nhưng vẫn không thấy đau.

Sau khi anh ta đi rồi, tôi thu dọn hết đồ đạc, quay về quê nhà.

Chuyện tôi đề nghị chia tay, chỉ có Giang Yến và đám bạn thân của anh ta biết.

Nhưng cũng chẳng ai quan tâm.

Tôi trở về nhà, còn anh ta thì đưa Lâm Tư Tư đi đón giao thừa, đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, du lịch ở New Zealand.

Tất nhiên, tôi cũng không nhàn rỗi… mà tôi đi xem mắt hết lượt này đến lượt khác.

Ba tháng này, chúng tôi hoàn toàn không liên lạc gì với nhau.

Mãi đến khi Tiêu Khâm gửi thiệp mời, rủ tôi và Giang Yến cùng tham gia buổi họp lớp, chúng tôi mới miễn cưỡng gặp lại nhau.

4

"Em nói gì? Chia tay á?"

Giang Yến lớn tiếng, như thể vừa mới phản ứng kịp:

"Thời Duyệt, em làm loạn cũng phải có mức độ thôi!"

"Giang Yến, tôi không làm loạn. Ba tháng trước, chúng ta đã chia tay rồi, lúc đó anh cũng đồng ý rồi mà."

Anh ta sững lại, rõ ràng là chưa chuẩn bị tâm lý.

Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

Một lúc sau, anh ta bật cười lạnh:

"Hả? Em nói chia tay là chia tay à?"

Tôi không muốn dây dưa với anh ta, quay người bỏ đi, phía sau vang lên tiếng nói giận dữ của anh ta:

"Được được được, cho em bậc thang mà không chịu xuống! Sau này ai còn níu kéo đòi quay lại thì người đó là cháu tôi!!"

Quay trở lại phòng tiệc, các bạn học trêu chọc:

"Thời Duyệt, thật ngưỡng mộ cậu với Giang Yến, yêu nhau bao năm vẫn quấn quýt như keo ấy."

Tôi quyết định nói thẳng:

"Mọi người hiểu nhầm rồi, tôi và Giang Yến đã chia tay rồi."

Vừa dứt lời, ánh mắt tất cả bạn bè đều đổ dồn về phía tôi.

"Thời Duyệt, cậu đùa đấy à?"

"Không phải chứ? Cậu với Giang Yến chia tay rồi ư?!"

"Sao lại thế?"

"Không hợp thì chia tay thôi."

Tôi giải thích một cách ngắn gọn.

Vừa nói xong, Giang Yến cũng bước vào:

"Đúng, chúng tôi chia tay rồi. Là tôi đá cô ta đấy."

Tôi không muốn đôi co với anh ta.

Lý do tôi tham gia buổi họp lớp hôm nay, ngoài ôn chuyện cũ với bạn bè, còn để chính thức thông báo rằng tôi và Giang Yến đã chia tay, để sau này đỡ bị gán ghép nữa.

Giờ đã đạt được mục đích, tôi đứng dậy, cầm túi xách, xin lỗi mọi người rồi chuẩn bị rời đi.

"Giang Yến, vừa nãy chắc cãi nhau thôi đúng không? Mau đuổi theo cô ấy đi!"

"Nhìn Thời Duyệt vậy. chắc là thực sự lạnh lòng rồi."

"Sao ngơ ra thế? Mau đuổi theo đi chứ!"

"Thời Duyệt, đợi đã! Giang Yến biết lỗi rồi mà!"

Mấy người bạn xúi giục Giang Yến đuổi theo tôi.

Dưới sự thúc giục của Tiêu Khâm, anh ta miễn cưỡng đứng dậy, lẽo đẽo đi theo phía sau, trong khi một vài người bạn nhanh chân đuổi tới:

"Thời Duyệt, chắc có hiểu lầm gì thôi, hai người bên nhau tám năm rồi, đừng vì giận dỗi mà chia tay!"

Tôi dừng bước, nghiêm túc đáp:

"Không có hiểu lầm gì cả. Chúng tôi thật sự đã chia tay hơn ba tháng rồi."

"Chúng tôi đều ổn, chỉ là đã chia tay."

"Tôi sẽ kết hôn vào ngày mười một, khi đó sẽ gửi thiệp mời cho mọi người."

Ngay lúc ấy, cửa thang máy ở phía trước mở ra, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ nổi bật bước ra.

Tôi nhìn anh ấy một cái, rồi quay sang nói với các bạn:

"Chồng chưa cưới của tôi đến đón rồi, tôi xin phép về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé."

Những người bạn đang định mở lời khuyên can đều sửng sốt, há hốc miệng không nói nên lời khi nhìn thấy người đàn ông kia.

"Duyệt Duyệt, đây đều là bạn học của em à?"

Người đàn ông đã đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

Tôi vừa định giới thiệu thì sau lưng bỗng vang lên tiếng Giang Yến gào to:

"Thời Duyệt!!"

"Em với thằng kia có quan hệ gì?!"

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trán, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

5

"Thời Duyệt, đây là ai vậy?"

"Nhanh giới thiệu đi chứ!"

"Thật sự là chồng chưa cưới của cậu à?"

"Đẹp trai quá! Trông đẹp như minh tinh, không, phải nói là còn hơn minh tinh ấy chứ!"

Vài bạn nữ ríu rít phấn khích, tò mò nhìn người đàn ông bên cạnh tôi.

Mấy bạn nam thì trầm mặc, ai nấy đều dùng ánh mắt khó hiểu lặng lẽ quan sát chúng tôi.

Tôi phớt lờ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Giang Yến, giơ cao bàn tay đang đan chặt mười ngón với người đàn ông bên cạnh:

"Giới thiệu với mọi người, đây là chồng chưa cưới của tôi, Thẩm Hoài Chu."

Thẩm Hoài Chu lịch sự gật đầu chào mọi người.

Giang Yến trợn to mắt, sắc mặt dần cứng đờ, ngay cả cơ mặt cũng khẽ giật giật, ánh mắt anh ta ngây dại nhìn tôi, đầy hoang mang và mất phương hướng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới kịp phản ứng, lập tức nổi giận:

"Anh ta là chồng chưa cưới của em?"

"Vậy tôi là gì?!"

"Ngần ấy năm qua, tôi là cái gì?!!"

"Thời Duyệt, em giỏi lắm đấy!"

Câu sau cùng, anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Anh à, anh là bạn trai cũ thôi."

Giữa đám đông, bạn học Lưu Manh buột miệng, còn bĩu môi liếc Giang Yến một cái.

Trong số bạn học cũng có vài người biết chuyện của Giang Yến và Lâm Tư Tư, Lưu Manh là một trong số đó, cô ấy bất bình thay tôi.

"Im miệng! Ai cho cô lên tiếng!"

Giang Yến thẹn quá hóa giận, quát ầm lên, mặt đỏ bừng tiến về phía tôi.

Tiêu Khâm thấy vậy vội giữ chặt anh ta lại, vừa chắn trước mặt anh ta vừa áy náy cười với Thẩm Hoài Chu.

"Tiêu Khâm, đừng cản tôi! Tôi có thể không kích động sao? Thằng kia đang nắm tay bạn gái tôi đấy!"

"Họ đang cắm sừng tôi đấy!"

"Vừa rồi không phải nói rõ rồi sao? Hai người đã chia tay! Bây giờ người ta là chồng chưa cưới đàng hoàng, anh còn là cái gì nữa?"

Lưu Manh khoanh tay, không thèm nể mặt mà mỉa mai thêm một câu.

Tiêu Khâm cũng khuyên nhủ:

"A Yến, cậu say rồi, vào trong nghỉ một lát đi."

"Say cái gì mà say?!"

"Ai nói chúng tôi chia tay? Chỉ là cãi nhau chút thôi!"

Giang Yến không cam lòng thừa nhận sự thật đã chia tay, chỉ tay vào Thẩm Hoài Chu gào lên:

"Anh nói đi! Anh với Thời Duyệt là quan hệ gì?!"

Thẩm Hoài Chu bình tĩnh nhìn mọi người, điềm nhiên nói:

"Tôi là Thẩm Hoài Chu, chồng chưa cưới của Thời Duyệt, rất vui được làm quen với mọi người."

Một bạn học kéo kéo tay áo Tiêu Khâm, thì thào:

"Thẩm Hoài Chu? Sao cái tên nghe quen vậy?"

"Tôi cũng thấy quen quen."

Ngay sau đó đã có người phụ họa.

Thẩm Hoài Chu lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tiêu Khâm:

"Có thời gian thì liên lạc nhé. Tôi và Duyệt Duyệt xin phép đi trước."

Tiêu Khâm gật đầu, tiễn chúng tôi ra thang máy.

Phía sau vang lên tiếng cười lạnh của Giang Yến:

"Chồng chưa cưới cái gì chứ, suýt nữa tôi cũng bị lừa rồi!"

"Ngoài tôi ra, còn ai thèm lấy em?"

"Đừng tưởng tìm bừa một thằng đàn ông đến diễn kịch là có thể ép tôi cưới! Thời Duyệt, tôi nói cho cô biết, tôi không cưới, đừng hòng dùng trò khích tướng với tôi!"

Nghe những lời Giang Yến thốt ra, trong lòng tôi chẳng chút gợn sóng.

Tình cảm dành cho anh ta, đã sớm cạn sạch trong những tháng ngày u uất, đau lòng trước kia.

Sự chất vấn, sự tức giận, tất cả của anh ta giờ đây đều không liên quan đến tôi nữa.

Trong mắt tôi, Giang Yến giờ chỉ là người xa lạ.

"Nói rồi, bảo em chờ thêm hai năm..."

Giang Yến còn định tiến lên kéo tay tôi, nhưng Thẩm Hoài Chu lập tức đưa tay ôm lấy vai tôi, chắn tôi ra sau lưng anh, lạnh giọng ngắt lời:

"Cậu là cái thá gì?"

Cả người anh tỏa ra khí thế áp đảo, khiến cả căn phòng nhất thời nín lặng, không ai dám lên tiếng.

Giang Yến há hốc miệng, nhưng lại không thốt ra nổi một chữ.

Thẩm Hoài Chu liếc nhìn mọi người, giọng điềm tĩnh mà sắc lạnh:

"Lễ cưới của tôi và Duyệt Duyệt tổ chức vào ngày mười một, tại Khách sạn Đế Hào, thành phố Binh Hải."

"Mong mọi người đến dự."

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Tôi còn nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài:

"Thẩm Hoài Chu?! Tôi nhớ ra rồi!"

"Chính là Thẩm Hoài Chu ở Binh Hải đó!"

"Bảo sao thấy quen mặt ghê!"

6

Trong thang máy chỉ còn lại hai người chúng tôi, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau.

"Anh quen bạn học của em sao?"

Nghe thấy những lời bàn tán lúc nãy, trong lòng tôi cũng có chút nghi ngờ.

"Không quen. Nhưng bây giờ, nhờ em, cũng coi như quen được vài người rồi."

"Vừa rồi... cảm ơn anh đã giúp em giải vây."

Anh nghiêng đầu, cúi mắt nhìn tôi, giọng nói dịu dàng:

"Duyệt Duyệt, em là vợ chưa cưới của anh, giữa chúng ta, không cần phải nói cảm ơn."

Nghĩ đến mâu thuẫn vừa rồi với Giang Yến, tâm trạng tôi vẫn có chút ảm đạm.

Vốn dĩ mong muốn chia tay trong yên ổn, cuối cùng lại kết thúc bằng một mớ hỗn độn, nghĩ vậy tôi không khỏi thở dài.

Bàn tay Thẩm Hoài Chu vẫn luôn ôm lấy eo tôi.

Nghe thấy tiếng thở dài của tôi, cánh tay anh siết chặt hơn, gần như ôm trọn tôi vào lòng.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gần nhau đến vậy, cơ thể tôi căng cứng theo phản xạ.

Anh cúi thấp người, cố tình khẽ hít một hơi trên người tôi, hơi thở nóng ấm phả vào bên cổ, khiến tôi giật mình.

"Duyệt Duyệt, hôm nay em uống r ư ợ u gì vậy?"

Tôi không rành về r ư ợ u, nghĩ một lúc rồi đáp:

"R ư ợ u vang đỏ?"

"Có ngon không?"

Giọng anh càng lúc càng gần, gần như thì thầm ngay bên tai tôi.

"Duyệt Duyệt, anh cũng muốn nếm thử."

Giọng anh khàn khàn, âm cuối nhẹ nhàng kéo dài, như một sợi lông vũ nhẹ nhàng cọ qua trái tim tôi.

"Hả?"

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng thì đôi môi anh đã phủ xuống.

Nụ hôn nóng bỏng, miên man, hơi r ư ợ u phảng phất quanh chóp mũi, tôi hoàn toàn mê mẩn, không hề kháng cự.

Anh giữ gáy tôi, áp tôi vào tường, nụ hôn ngày càng sâu.

Mãi đến khi thang máy "ting" một tiếng mở ra, anh mới buông tôi ra, nắm tay tôi dắt bước ra ngoài.

"Duyệt Duyệt, cẩn thận dưới chân."

Người ta nói nụ hôn có thể xoa dịu nỗi đau, quả thật không sai.

Tôi vẫn còn ngẩn ngơ trong dư vị của nụ hôn đó, gần như quên sạch những phiền muộn về Giang Yến, suýt nữa còn bước hụt.

Anh nhanh tay đỡ lấy tôi, ôm chặt vào lòng.

"Duyệt Duyệt, đang nghĩ gì mà lơ đễnh vậy?"

Tôi tất nhiên không dám thành thật trả lời, vội vàng chuyển đề tài:

"Hôm nay, anh tới Nam Thành vì có việc à?"

Công ty của Thẩm Hoài Chu ở thành phố Binh Hải, Nam Thành là thành phố nơi chúng tôi từng học đại học, cách nhau hàng nghìn cây số.

Anh lại là một con nghiện công việc nổi tiếng.

Tôi cũng chỉ mới biết sáng nay rằng anh tới Nam Thành, nên mới hẹn nhau gặp mặt.

Anh gật đầu:

"Xem như có chút công việc. Giờ anh đưa em tới khách sạn nghỉ ngơi trước nhé."

"Anh cứ lo công việc đi, em tự về khách sạn cũng được. Nếu anh có thời gian, chúng ta có thể ở lại thêm vài ngày, Nam Thành có mấy chỗ chơi rất vui."

"Đợi anh xong việc, em dẫn anh đi dạo."

Tôi vẫn còn lâng lâng, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, mặt nóng như thiêu như đốt, chỉ muốn tạm lánh đi để bình tĩnh lại.

"Duyệt Duyệt."

Anh đột ngột gọi tôi, giọng nói trầm ấm dịu dàng.

Tim tôi run lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh.

"Nhưng anh chỉ muốn ở bên em thôi."

Một câu đơn giản, khiến trái tim tôi mềm nhũn.

Ra khỏi nhà hàng, tôi phát hiện anh tự lái xe đến.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh mỉm cười giải thích:

"Công ty có nghiệp vụ bên này nên anh dùng xe công ty."

"Xem ra việc kinh doanh của anh phát triển tốt thật."

Anh thở dài một hơi, nhìn tôi, nở nụ cười bất đắc dĩ:

"Duyệt Duyệt, em đúng là chẳng hiểu gì về anh cả."

Tôi im lặng.

Thực ra, trước đây tôi cũng từng hiểu rất rõ về anh.

Nhưng sau này, cảm thấy mình không còn tư cách nữa, nên đã buông bỏ tất cả tin tức liên quan đến anh.

"Nhưng không sao, từ bây giờ, anh sẽ ở bên em nhiều hơn, để em có thể từ từ hiểu về anh."

7

Thẩm Hoài Chu nói đúng, tôi và anh, tuy đã định ngày cưới, nhưng thực ra vẫn chưa thực sự hiểu rõ về nhau.

Hai năm trước, ba tôi bị ốm nặng.

Sau khi xuất viện, ông nói rất lo lắng cho tôi, nên bắt đầu sốt sắng chuyện hôn sự của tôi.

Lần đó về thủ đô, tôi từng chủ động nhắc chuyện kết hôn với Giang Yến, nhưng anh ta lấy lý do áp lực công việc rất lớn, không muốn phân tâm, nên đã từ chối tôi.

Tôi rất buồn.

Lúc ấy, chúng tôi đã yêu nhau sáu năm, nhưng nhìn anh ta ngày ngày vùi đầu vào công việc đến kiệt sức, tôi cũng không đành trách móc.

Sau khi chia tay với Giang Yến, tôi quyết định nghe theo lời ba mẹ, ngoan ngoãn tham gia những buổi xem mắt do gia đình sắp xếp.

Khi biết tin, cô bạn thân Phương Tình lập tức hét lên đòi giới thiệu đối tượng cho tôi:

"Anh ấy là một con nghiện công việc, hơn cậu hai tuổi, mới ngoài ba mươi, chưa từng dẫn bạn gái về nhà lần nào, dì tớ sốt ruột c h / ế t đi được."

"Cậu cứ gặp thử đi, hai người còn quen biết đấy, Thẩm Hoài Chu, cậu còn nhớ không?"

Thẩm Hoài Chu, anh họ Phương Tình, cũng là đàn anh trường cấp ba của tôi, hơn tôi hai khóa, làm sao tôi có thể quên được?

Từ nhỏ tới lớn, anh luôn là nhân vật trung tâm, nổi bật như ánh mặt trời.

Nhờ mối quan hệ với Phương Tình, tôi từng chạm mặt anh vài lần, sau này còn có một khoảng thời gian cùng làm việc trong hội sinh viên.

"Tớ nhớ anh ấy. Nhưng chắc gì anh ấy còn nhớ tớ."

Một người rực rỡ như anh, sau bao năm liệu có còn nhớ đến tôi?

Nghĩ tới đây, lòng tôi chua xót.

Anh ấy ưu tú như vậy, đến giờ vẫn độc thân, chắc hẳn tiêu chuẩn cực kỳ cao.

"Không ngờ đấy, anh ấy nghe nói đối tượng là cậu, mới đồng ý đến gặp mặt."

Dưới sự sắp đặt của Phương Tình, chúng tôi đã gặp nhau.

Buổi xem mắt diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Ba tôi khen Thẩm Hoài Chu hết lời, mẹ anh ấy thì ôm chặt tôi không buông.

Hai bên gia đình chỉ bàn bạc một chút là đã định luôn chuyện hôn sự.

8

Sau khi đưa tôi về khách sạn, anh không đến chi nhánh công ty luôn.

Anh đã đặt sẵn một phòng hai ngủ, một khách.

Anh ngồi ở phòng khách, bật laptop lên xử lý công việc.

"Anh phải họp một lúc, em mệt thì vào phòng nghỉ ngơi trước đi."

Đúng lúc tôi cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, ban trưa trong buổi tụ họp đã uống khá nhiều r ư ợ u, giờ men r ư ợ u ngấm vào, đầu óc nặng trĩu.

Tôi về phòng ngủ, chẳng biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng khát nước.

Bước ra uống nước, thấy anh vẫn đang họp, cấp dưới của anh đang báo cáo công việc.

Tôi tình cờ nhìn thấy góc nghiêng của anh.

Anh vốn đã rất đẹp trai, giờ nhìn từ góc này, đường nét gương mặt càng thêm sắc sảo, dẫu chỉ ngồi nghiêng bên sofa vẫn toát ra vẻ cao lớn, mạnh mẽ.

Anh chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng đưa ra chỉ đạo cho cấp dưới.

Không thể phủ nhận, đàn ông khi làm việc nghiêm túc thật sự rất quyến rũ.

"Về dự án này, hiện tại chúng ta..."

Vừa nói, anh vừa nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo cổ.

Không biết có phải do men r ư ợ u còn chưa tan hay không, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, muốn xé toang áo sơ mi anh ra.

Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, anh quay đầu lại.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh mỉm cười, khẽ ngoắc tay ra hiệu cho tôi.

Tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Trong lúc vẫn đang nghe cấp dưới báo cáo, anh nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, như đang nâng niu một món bảo bối quý giá.

Tôi sững sờ nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.

"Em tỉnh rồi à?"

"Ừm."

Ánh mắt tôi bất giác lướt qua cổ họng anh, chạm vào xương quai xanh lộ ra dưới lớp áo sơ mi, lòng bỗng ngẩn ngơ.

Nhận ra ánh nhìn của tôi, anh khẽ ho nhẹ:

"Đẹp lắm à?"

"Đẹp..."

Anh bật cười, ánh mắt sáng rực:

"Vậy thì cứ nhìn tiếp đi."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vừa định trốn, anh đã nghiêng người áp sát, ghé vào tai tôi, giọng trầm thấp:

"Sao vậy, sợ anh ăn em sao?"

Tim tôi đập loạn xạ, nhưng ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh:

"Sợ thì không sợ, chỉ sợ anh không kiềm chế được thôi."

"Thật sao?"

Ánh mắt anh lóe lên vẻ thích thú, chăm chú nhìn tôi.

Nhớ tới ánh mắt khinh miệt của Giang Yến khi nói tôi vô vị, tôi bỗng quyết tâm liều một phen.

Tôi kéo cà vạt anh xuống, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngả vào lòng anh.

Anh hơi cứng người, tôi nhân cơ hội tháo nút áo sơ mi anh.

Anh lập tức giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của tôi lại:

"Đừng nghịch."

"Anh là chồng chưa cưới của em, em muốn làm gì thì làm."

Tôi ngẩng mặt lên, cắn nhẹ lên yết hầu của anh.

Anh kìm nén tiếng r*n rỉ trầm thấp, làm gián đoạn luôn cuộc họp:

"Được rồi, hôm nay họp tới đây thôi."

Anh đóng laptop lại, xoay người, đè tôi xuống sofa, hơi thở nóng rực phả vào mặt.

Ánh mắt Thẩm Hoài Chu u tối, dán chặt lấy tôi:

"Vừa rồi em nói, anh là chồng chưa cưới của em..."

"Muốn làm gì thì làm, đúng không?"

"Rất tốt, Duyệt Duyệt, lát nữa em phải tự mình 'động' đấy."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh hôn sâu.

9

Trong khoang miệng Thẩm Hoài Chu toàn là hương vị the mát của chanh và bạc hà.

Tôi không kìm được, khẽ nếm một chút… chỉ một động tác nhỏ đó đã hoàn toàn châm ngòi cho ngọn lửa trong anh.

Anh lập tức xé toạc váy ngủ trên người tôi.

Lần đầu tiên của chúng tôi… diễn ra ngay trên sofa, còn chưa kịp vào phòng ngủ.

Sau trận c u ồ n g phong mưa rào, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.

Anh chống tay trên sofa, thở hổn hển cúi nhìn tôi.

Những giọt mồ hôi trong suốt dọc theo gò má anh nhỏ xuống, rơi đúng bên khóe môi tôi.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi thè lưỡi liếm nhẹ.

Người đàn ông vốn vừa mới dịu lại, ánh mắt lập tức bùng lên lửa nóng, thiêu đốt đến mức hai má tôi nóng bừng.

"Không được..."

Tim tôi đập loạn nhịp, muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực.

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve:

"Duyệt Duyệt, rõ ràng là em đang mời gọi anh mà."

"Không phải... chúng ta còn đang ở trên sofa mà..."

Thẩm Hoài Chu bật cười khẽ, bế thốc tôi lên:

"Không thích trên sofa thì vào phòng."

"Có vẻ như vừa rồi em vẫn chưa hài lòng lắm."

Câu hỏi này... tôi biết trả lời sao đây… hài lòng, hay không hài lòng?

Anh bế tôi đứng dậy, trên chiếc sofa màu be nhạt vẫn còn in lại vệt ẩm ướt rõ rệt, vô cùng chướng mắt.

Thẩm Hoài Chu thấy tôi nhìn, anh bật cười thành tiếng.

Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vùi đầu vào cổ anh, lấy tay bịt kín mắt anh:

"Không cho nhìn!"

"Được rồi, không nhìn nữa."

Anh nhịn cười, ôm tôi sải bước về phòng ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó vùi mặt vào mái tóc tôi, hôn nhẹ lên trán rồi chậm rãi hôn lên môi tôi:

"Còn muốn nữa không?"

Tôi bị anh hôn đến ngẩn ngơ, lý trí cuối cùng mách bảo… dù tôi nói có hay không, kết quả cũng chẳng khác gì nhau.

Thay vì giả vờ, chi bằng thẳng thắn một lần.

"Đừng vội..."

Anh cũng không vội, từng nụ hôn nhẹ nhàng, triền miên kéo dài.

"Duyệt Duyệt, nói yêu anh đi."

Tôi thì thào:

"Yêu anh."

"Anh là ai?"

"Thẩm Hoài Chu."

Trong cơn mê man, tôi còn bổ sung:

"Em yêu Thẩm Hoài Chu."

Cuối cùng, anh cũng hài lòng, đôi mắt tối sâu, dịu dàng gọi tôi:

"Duyệt Duyệt, anh tới đây."

Khoảnh khắc đó, sự trống rỗng trong lòng tôi được lấp đầy, toàn thân ngập tràn hơi ấm nóng bỏng, tựa như một chú chim nhỏ đang bay vút lên tận tầng mây.

Trong cơn mơ màng, hơi thở nóng rực của anh luôn vây quanh bên tai tôi.

Anh không ngừng gọi tên tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Anh yêu em."

Tôi biết, không thể tin những lời thề thốt trong lúc ân ái.

Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi vẫn thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân mệt nhoài, chẳng còn sức lực động đậy.

Tôi khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

10

Khi tỉnh dậy, trời ngoài cửa sổ đã tối, ánh đèn đường vàng nhạt hắt lên mặt kính.

"Em tỉnh rồi à, mệt không?"

"Giờ mấy giờ rồi?"

"Chưa tới bảy giờ."

Tôi co người chui sâu hơn vào chăn.

Thẩm Hoài Chu bật đèn lên.

Nghĩ đến cơn đ i ê n c u ồ n g hồi chiều, tôi xấu hổ đến mức lấy tay che mặt, nhất quyết không chịu dậy.

"Chưa ngủ đủ à?"

Khi anh nói câu này, còn cố ý nhấn mạnh chữ "ngủ", mang theo hàm ý ám muội.

Lúc này tôi mới để ý, anh vừa tắm xong, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm ngang hông.

Bờ ngực rộng, cơ bụng săn chắc hiện rõ mồn một.

Tôi "ực" một tiếng, vô thức nuốt nước bọt.

Anh nghe thấy rồi, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, nhướng mày nhìn tôi:

"Muốn anh bế em dậy không?"

"Không cần! Em tự dậy!"

Tôi hoảng hốt bật dậy, lúc đó tôi mới nhận ra trên người mình chẳng có lấy một mảnh vải nào.

Vội vàng túm lấy một chiếc chăn quấn quanh người, tôi cuống c u ồ n g chạy vào phòng tắm.

"Duyệt Duyệt, tối nay anh có hẹn gặp vài người bạn, anh muốn em đi cùng."

Anh đi theo sau tôi.

Tôi nhanh chóng trốn vào phòng tắm, đóng cửa lại, ngăn cách anh bên ngoài.

"Được, em đi."

Tôi đáp lại từ trong phòng tắm.

"Không cần vội, khách sạn tổ chức tiệc ngay gần đây thôi, đi bộ là tới."

Anh đứng ngoài, nhẹ nhàng dặn dò.

Tôi đứng trước gương, nhìn những dấu vết chằng chịt khắp cơ thể, mặt đỏ bừng như thiêu đốt.

Phải xối nước lạnh một lúc lâu, tôi mới có thể bình tĩnh lại.

Khi ra ngoài, Thẩm Hoài Chu đã mặc chỉnh tề.

"Chúng ta có muộn không?"

Anh ngước lên nhìn đồng hồ:

"Vẫn kịp, không cần gấp."

Dù anh nói vậy, nhưng lúc chúng tôi tới nơi, mọi người gần như mọi người đã có mặt đông đủ.

"Không ngờ tổng giám đốc Thẩm cũng tới, còn dẫn theo bạn gái nữa, thật là hiếm thấy!"

"Hoài Chu, đây là...?"

Mấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa trò chuyện, khi nhìn thấy chúng tôi thì lập tức dừng lại, ánh mắt tràn đầy tò mò.

"Ừm, vợ chưa cưới của tôi, Thời Duyệt."

"Ối, thật á? Không dễ dàng gì nha! Thật lòng mà nói, trước đây còn tưởng cậu có vấn đề về giới tính cơ đấy."

"Đúng vậy! Nếu cậu còn không chịu tìm bạn gái, tôi còn tưởng cậu đi tu luôn rồi."

"Không tệ, không tệ, rất xứng đôi!

Hoài Chu, cậu làm việc hiệu quả thật, không kèn không trống đã có ngay một cô vợ xinh đẹp thế này rồi!"

Thẩm Hoài Chu nghiêng người, thì thầm bên tai tôi:

"Đều là bạn thân, em đừng căng thẳng, cứ tự nhiên."

"Ầy, từ bao giờ mà Hoài Chu cũng thành 'người sợ vợ' vậy chứ?"

"Các cậu cũng nói rồi đó, khó khăn lắm tôi mới tìm được vợ, đương nhiên phải quý trọng rồi."

Thấy thái độ của anh, ánh mắt mấy người bạn cũng trở nên tôn trọng hơn.

"Chào chị dâu! Tôi là Hứa Diễn, sau này mong chị dâu thường xuyên nói tốt giúp tôi trước mặt tổng giám đốc Thẩm nhé!"

Hứa Diễn cười hớn hở, đưa danh thiếp cho tôi.

Người đàn ông bên cạnh liếc xéo anh ta:

"Xì, nịnh nọt thế mà cũng dám đi nịnh á!"

"Đâu có lợi lộc gì, sao chị dâu phải giúp anh?"

Nói rồi, anh ta cũng đưa cho tôi một tấm thẻ:

"Chào chị dâu, tôi tên Trần Húc, đây là quà gặp mặt, thẻ VIP của chuỗi spa Meilan nhà tôi, dùng thỏa thích không giới hạn."

Meilan là chuỗi spa cao cấp nổi tiếng cả nước, mỗi lần tiêu xài cũng tốn mấy vạn tệ.

Món quà gặp mặt này thật sự không nhỏ.

Tôi còn đang do dự, Thẩm Hoài Chu đã giật lấy từ tay Trần Húc, nhét thẳng vào tay tôi:

"Không sao, cứ nhận đi, không nhận thì phí quá."

Những người khác cũng lần lượt tặng quà.

Thẩm Hoài Chu đều nhận thay tôi:

"Đừng có áp lực, toàn mấy thứ nhỏ nhặt thôi mà."

Tôi hơi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi:

"Thực ra lần này anh tụ họp, chủ yếu là muốn giới thiệu em với bạn bè đúng không?"

Thẩm Hoài Chu vùi mặt vào cổ tôi, giọng khàn khàn:

"Đúng vậy, Duyệt Duyệt.”

"Anh muốn cho tất cả mọi người biết, anh đã có vợ rồi."

"Yêu em, chính là muốn lập tức đưa em bước vào thế giới của anh."

11

Từ sau buổi họp lớp, bị Thời Duyệt tuyên bố chia tay trước mặt mọi người, Giang Yến vẫn luôn tức tối, cảm thấy cô không cho mình chút thể diện nào.

Bình thường ở nhà giận dỗi đôi chút thì thôi, đằng này lại dám ép cưới trước mặt bao nhiêu bạn bè, khiến anh ta giận đến mức không kìm nén nổi.

Anh ta vẫn không thể tin được, cô gái dịu dàng như Thời Duyệt, lại đột nhiên nói muốn lấy người khác.

Còn cái gọi là "chồng chưa cưới" ở Binh Hải mà cô nói hôm đó, anh ta nhìn thế nào cũng thấy là diễn kịch, chắc chắn cô kéo bừa một người tới để chọc tức anh ta, suýt chút nữa thì mắc bẫy.

Mỗi khi bạn bè hỏi thăm chuyện của Thời Duyệt, Giang Yến vẫn rất chắc chắn đáp:

"Chắc vẫn còn giận thôi, kệ cô ấy."

"Cô ấy muốn cưới, còn tôi thì muốn chơi thêm hai năm nữa. Cô ấy nghĩ đủ mọi cách ép cưới, bị tôi nhìn thấu cả."

Giang Yến nhếch môi cười mỉa:

"Yêu nhau lâu như vậy đúng là phải có chút lương tâm. Nếu tôi thật sự không có lương tâm, đã sớm đá cô ấy rồi."

Thế nhưng, hai tháng sau, khi bạn bè lại hỏi:

"Anh Yến, đã bao lâu rồi Thời Duyệt không liên lạc với cậu?"

Lúc này Giang Yến mới giật mình, nghẹn họng không trả lời nổi.

Đúng vậy, đã rất lâu rồi Thời Duyệt không tìm đến anh ta.

Căn nhà từng có cô, bây giờ chỉ còn lại những bức tường gạch lạnh lẽo, không còn gọi là "nhà" nữa.

"Không ổn rồi, chị dâu ngày xưa mềm mại biết nhường nào, lần này thật sự quyết tuyệt như thế."

Lúc này, Lưu Cường, một người bạn khác, ngập ngừng lên tiếng:

"Anh Yến, nghe nói chị dâu đã ở bên cậu ấm nhà họ Thẩm ở Binh Hải rồi."

Binh Hải... họ Thẩm... người đàn ông đó tên là gì nhỉ?

Giang Yến ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề:

"Thẩm Hoài Chu?"

Lưu Cường gật đầu liên tục:

"Đúng vậy! Nghe nói trước đây Thẩm Hoài Chu chưa từng có bạn gái, ông cụ nhà họ Thẩm sốt ruột đến mức suýt nữa tưởng con mình có vấn đề về giới tính."

"Ai ngờ lần này… đúng là 'nhà cũ bốc cháy', yêu vào một cái là thành tên c u ồ n g vợ luôn."

"Tôi còn có bạn làm việc ở tập đoàn Thẩm thị, từng tận mắt thấy ảnh, đúng thật là chị dâu."

Nhắc tới đây, Lưu Cường càng thêm chắc chắn:

"Không sai đâu, đúng là chị dâu!"

Nghe đến đây, trong lòng Giang Yến bỗng nảy sinh một cảm giác hốt hoảng.

Bạn bè còn khuyên:

"Đi xin lỗi chị dâu đi, con gái dễ mềm lòng mà."

Nhưng nghĩ đến chuyện trước kia, anh ta bỗng cảm thấy chột dạ.

Yêu nhau tám năm, vậy mà anh chưa từng bước vào nhà cô lấy một lần.

Hồi đó, đúng là anh ta quá tệ bạc.

Giờ anh ta còn mặt mũi gì đến tìm cô nữa?

Ngay lúc ấy, Từ Kiện bỗng nghĩ ra một cách:

"Anh Yến, nhớ ra rồi! Tháng sau có Hội nghị xúc tiến đầu tư ở Binh Hải đó, lúc đó anh đại diện công ty đi dự đi! Nhà họ Thẩm là nhân vật lớn ở Binh Hải, chắc chắn cũng sẽ tham dự."

"Chị dâu là người nặng tình nghĩa, bên anh tám năm trời, bên người ta mới vài tháng, làm sao sánh được?"

Giang Yến gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, dứt khoát quyết định:

"Được."

"Đến lúc đó, Từ Kiện, cậu đi cùng tôi."

12

"Thời Duyệt!"

Tôi không ngờ lại gặp Giang Yến ở Binh Hải.

Từ nhà vệ sinh đi ra, đang bước trên hành lang, tôi nghe tiếng anh ta gọi mình.

Yêu nhau tám năm, tôi rất quen thuộc với giọng nói ấy.

Tôi quay đầu lại, thấy anh ta tựa vào tường, tay cầm ly r ư ợ u, nheo mắt đ á n h giá tôi.

Nhìn điệu bộ đó, chắc chắn anh ta cố tình đứng đây đợi tôi.

"Sao anh lại ở đây?"

"Sao tôi không thể ở đây? Chỗ này em bao hết chắc?"

"Tôi không hỏi hành lang, tôi hỏi buổi tiệc xúc tiến đầu tư này."

"Cô có thể tới, thì tôi cũng tới được."

Nhìn bộ dạng anh ta, rõ ràng là đã uống say rồi.

Tôi không muốn dây dưa thêm, liền quay người rời đi, nhưng anh ta lại theo sát sau lưng:

"Quả nhiên, em đang ở cùng người đàn ông đó đúng không?"

Tôi chỉnh lại lời anh ta:

"Không phải 'người đàn ông đó'. Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi."

"Chồng sắp cưới? Em gấp vậy sao, muốn lấy chồng cho bằng được?"

Giọng anh ta lớn đến mức làm cho Từ Kiện cũng phải bước tới.

Thấy tôi, Từ Kiện bất đắc dĩ nhún vai:

"Chị dâu, anh Yến tới đây là để tìm chị đấy."

"Anh ấy biết mình trước kia không ra gì, muốn xin lỗi chị."

"Dạo này anh ấy ăn không ngon, ngủ không yên."

"Duyệt Duyệt?"

Thẩm Hoài Chu đứng ở đầu hành lang bên kia, gọi tôi.

Vừa nhìn thấy anh, sắc mặt Giang Yến lập tức biến đổi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chăm chăm:

"Thời Duyệt, tôi đã nghĩ kỹ rồi."

"Em đi nói với anh ta đi, nói hai người không hợp, rồi chúng ta quay lại với nhau."

"Không thể."

Tôi lắc đầu, bước thẳng về phía Thẩm Hoài Chu.

"Thời Duyệt! Đứng lại cho tôi!"

"Anh Yến, đừng kích động, anh làm vậy sẽ dọa chị dâu đó."

Từ Kiện vội vã ngăn cản.

"Thời Duyệt, tôi nhượng bộ được chưa?"

"Em muốn cưới thì cưới ngay năm nay luôn!"

"Đừng ở bên anh ta, hai người mới quen được mấy ngày?"

"Em được ăn học đàng hoàng, sao còn đi xem mắt thế này, quê mùa quá!"

"Tôi biết trong lòng em vẫn có tôi."

"Em làm thế chỉ là muốn ép tôi thỏa hiệp thôi, đúng không?"

Tôi thở dài.

"Tôi đã nói chia tay, thì không còn đường quay lại nữa."

"Tôi không tin! Nếu không còn tình cảm, sao em vẫn nhận điện thoại của tôi?"

"Sao chưa xóa liên lạc?"

"Rõ ràng em đang đợi tôi quay về!"

Tôi vốn là người rất bình tĩnh, chưa từng làm ầm ĩ vô cớ.

Khoảng thời gian trước, khi phát hiện ra Giang Yến có người khác, tôi cũng chỉ im lặng chịu đựng trong đau khổ và hoang mang, chứ chưa từng làm lớn chuyện.

Nhưng giờ đây, tôi bỗng cảm thấy thất vọng tột cùng.

Yêu nhau tám năm, Giang Yến, anh ta chưa từng thực sự hiểu tôi.

Có lẽ, thứ anh ta yêu, chỉ là vẻ ngoài trẻ trung năm đó của tôi mà thôi.

"Anh sai rồi."

Tôi bình thản đáp, ánh mắt cũng lạnh lùng:

"Chẳng qua tôi lười xóa thôi."

Nếu đã buông tay rồi, thì tất cả mọi thứ liên quan đến anh ta đều trở nên không còn quan trọng nữa.

"Nếu anh muốn tôi xóa, cũng được."

Chỉ là chuyện giơ tay một cái mà thôi.

13

Tôi bước về phía Thẩm Hoài Chu, anh cũng đưa tay ra đón, tôi tự nhiên đặt tay mình vào tay anh.

"Sao em thay đổi nhanh như vậy?"

"Tám năm tình cảm, em lại có thể lạnh nhạt đến mức này?"

"Tôi mới vừa nói chia tay, em đã vội tìm người đàn ông khác?"

Giang Yến vẫn không thể chấp nhận được sự thật tôi đã có chồng sắp cưới.

Thẩm Hoài Chu lạnh giọng cắt ngang lời anh ta:

"Đủ rồi, chia tay còn phải để tang cho cậu ba năm à?"

"Hừ, chúng tôi bên nhau tám năm, tám năm đấy, chứ không phải tám tháng."

"Anh thì hiểu cái gì?"

"Tôi quên mất, anh với cô ấy mới quen nhau được bao lâu đâu."

"Dù cho bây giờ hai người ở bên nhau, anh cũng chỉ là kẻ thay thế mà thôi!"

Giang Yến châm chọc.

Thẩm Hoài Chu cười lạnh đáp trả:

"Vậy thì sao?"

"Tám năm mà vẫn phải đi van xin như chó vậy à?"

"Xin lỗi, người kết hôn với cô ấy là tôi."

Bị Thẩm Hoài Chu đâm trúng chỗ đau, Giang Yến quay sang tôi, giọng đầy giận dữ:

"Thời Duyệt, em hiểu anh ta được bao nhiêu?"

"Mới gặp mặt mấy lần đã quyết định kết hôn, có phải quá vội vàng không?"

"Em nghĩ xem, tại sao lại chịu cưới một cô gái mới chỉ gặp qua vài lần?"

"Anh nghe nói rồi, trước giờ anh ta chưa từng có tin đồn yêu đương, chắc chắn là có vấn đề về giới tính, giờ mới lấy em để che đậy!"

Tôi thở dài.

"Giang Yến, anh sai rồi."

Hồi mới vào cấp ba, tôi đã từng nghe rất nhiều lần cái tên Thẩm Hoài Chu.

Khi ấy tôi không để tâm, cho đến tận khi tận mắt gặp anh.

Lúc đó tôi mới hiểu, tất cả những lời khen về anh đều quá nhạt nhòa so với con người thật sự của anh.

Nhờ mối quan hệ với Phương Tình, tôi từng chạm mặt anh vài lần, sau đó còn cùng làm việc chung ở hội sinh viên.

Thích một người, đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc, một ánh mắt, một động tác, là đã khắc sâu trong lòng.

Tôi đối với Thẩm Hoài Chu, chính là như vậy.

Khoảng thời gian có chút tiếp xúc với anh, tôi đã giấu chặt tâm tư của mình, ngay cả Phương Tình cũng không biết.

Sau này anh tốt nghiệp, thi đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất cả nước.

Tôi chỉ có thể chôn giấu tình cảm đó trong lòng, thi thoảng nghe ngóng tình hình của anh từ Phương Tình.

Từ cấp ba đến đại học, số người theo đuổi tôi không ít.

Nhưng vì ngay từ đầu đã yêu một người quá đỗi xuất sắc, nên về sau, bất kể ai cũng chẳng lọt vào mắt tôi.

Năm hai đại học, nghe tin anh sẽ ra nước ngoài, tôi mới hoàn toàn buông bỏ, chôn anh vào tận đáy lòng, rồi mới chấp nhận lời tỏ tình của Giang Yến.

"Thẩm Hoài Chu, anh ấy chưa từng là người thay thế của ai cả."

"Nếu so về thời gian quen biết, tôi đã quen anh ấy từ năm lớp 10, còn lâu hơn thời gian quen anh."

"Trước giờ anh ấy không vướng vào bất kỳ tin đồn tình ái nào, chứng tỏ anh ấy biết giữ mình."

"Còn về việc anh ấy 'có bình thường hay không', anh không cần lo. Tôi tự biết rõ."

Khuôn mặt Giang Yến thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, há miệng ra nhưng không nói được lời nào.

Thẩm Hoài Chu xoa nhẹ đầu tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi:

"Duyệt Duyệt, em bảo vệ anh như vậy, anh thực sự rất vui."

Ngay sau đó, sau lưng vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn…

Giang Yến đã bóp nát ly r ư ợ u trong tay, máu chảy không ngừng.

"Thời Duyệt, tôi bị thương rồi..."

"Đã bị thương, thì nên đi b ệ n h viện."

"Em đi với tôi."

Anh ta nhìn tôi như cầu xin.

"Anh bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân."

"Nếu cần, tôi chỉ có thể giúp anh gọi cấp cứu thôi."

Giang Yến cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, đầy chua xót:

"Thì ra, em thực sự không còn yêu tôi nữa."

"Chỉ cần em chịu quay lại, chúng ta lập tức kết hôn, được không?"

"Thời Duyệt, xin em cho tôi một cơ hội."

"Em từng nói không thích tôi tiếp xúc quá gần với những cô gái khác, sau này tôi sẽ thay đổi!"

"Tại sao?"

"Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?!"

Anh ta đấm mạnh vào tường, từng cú từng cú, như trút giận, máu đỏ loang lổ.

Từ Kiện và mấy người khác ra sức khuyên can, nhưng vô ích.

Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta, im lặng không nói gì.

Thực ra, đến tận lúc này, Giang Yến vẫn không hiểu mình đã sai ở đâu.

Anh ta tưởng tôi không biết chuyện giữa anh ta và Lâm Tư Tư, vì mỗi lần bắt gặp họ đi cùng nhau, tôi cũng chưa từng truy hỏi.

Nhưng không hỏi, không có nghĩa là không để tâm, chỉ là trái tim đã nguội lạnh.

Thực ra, Lâm Tư Tư từng chủ động kết bạn WeChat với tôi, còn đắc ý khoe khoang sự cưng chiều Giang Yến dành cho cô ta.

Chuyện đó, tôi chưa bao giờ nói cho Giang Yến biết.

Cũng chưa từng nhắc đến việc mình đã đọc bài đăng anh ta viết.

Tất cả... đều không còn cần thiết nữa.

Anh ta từng có vô số cơ hội để dừng lại, để cứu vãn.

Nhưng anh ta không làm.

Anh ta chỉ lén lút hy vọng rằng tôi mãi mãi không phát hiện ra.

Đến bây giờ, Giang Yến cuối cùng cũng sợ hãi, cũng hoảng loạn, thì đã quá muộn rồi.

14

Sinh nhật của tôi vào tháng sáu.

Khoảng thời gian đó, Thẩm Hoài Chu vô cùng bận rộn, anh vốn dĩ đã nổi tiếng là một "con nghiện công việc".

Từ sau khi xác định mối quan hệ, gần như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau.

Nhưng gần đây, do công việc dày đặc, anh thường xuyên phải đi công tác.

Còn tôi, dưới sự khuyến khích của Thẩm Hoài Chu, đã bắt đầu tìm lại niềm đam mê hội họa thuở nhỏ.

Tôi từng học vẽ suốt mười năm, nhưng gia đình hy vọng tôi theo ngành kỹ thuật, cho rằng nghệ thuật không ổn định, nên tôi đã nghe theo ý họ.

Lên đại học, tôi vẫn kiên trì với hội họa và học thêm chuyên ngành thiết kế.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm một nhà thiết kế tự do, nhưng vì suốt ngày xoay quanh Giang Yến, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian quý báu.

Tháng trước, tôi vừa nhận được một dự án lớn, tiến độ gấp gáp, nên không có nhiều thời gian đi cùng Thẩm Hoài Chu dự tiệc xã giao.

Phương Tình hẹn tôi ra ngoài, bảo là tổ chức sinh nhật cho tôi:

"Duyệt Duyệt, tối nay ở khách sạn Bich Hải nhé, không gặp không về!"

Khách sạn nằm ngay sát bãi biển.

Khi tôi lái xe đến nơi, Phương Tình đã đứng đợi, vẻ mặt bí ẩn nói rằng chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.

Cô ấy dùng một chiếc khăn lụa che mắt tôi, dắt tôi đi về phía bãi cát.

"Keng keng keng~ Đến rồi! Duyệt Duyệt, có thể mở mắt ra!"

Khi tấm khăn được gỡ xuống, trước mắt tôi là một tòa lâu đài mộng ảo dựng ngay trên bãi cát.

Dưới bầu trời đêm, pháo hoa rực sáng, hoa hồng rải đầy mặt đất.

Khung cảnh lung linh đẹp đến ngỡ ngàng.

Từ trên cao, Thẩm Hoài Chu như một vị thần bước xuống, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương, nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đi vào trung tâm lâu đài.

Từng cánh hoa hồng bay lả tả từ trên trời rơi xuống, đẹp đẽ và lãng mạn đến mức khiến người ta nín thở.

Anh nâng chiếc nhẫn lên, quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn tôi đầy chân thành, ngỏ lời cầu hôn.

Tôi xúc động đến bật khóc, ôm chầm lấy Thẩm Hoài Chu, nghẹn ngào hỏi anh:

"Sao anh lại nghĩ ra tổ chức một buổi cầu hôn thế này?"

Anh hôn nhẹ lên má tôi, cười dịu dàng:

"Người khác có, vợ của anh cũng phải có."

"Duyệt Duyệt, em không biết đâu..."

"Ở bên em, anh thực sự rất, rất hạnh phúc."

15

Giang Yến nhìn thấy video Thẩm Hoài Chu cầu hôn Thời Duyệt.

Đó là vào nửa đêm, trong căn nhà không còn Thời Duyệt, trống trải đến mức chẳng còn chút sức sống nào.

Anh ta không ngủ được, thực ra đã lâu rồi anh ta không có được một giấc ngủ ngon.

Nửa đêm tỉnh dậy, vô thức lướt điện thoại, cả mạng xã hội đều đang xôn xao về một đoạn video cầu hôn.

Chỉ vừa nhìn thấy hình ảnh bìa, máu trong người anh ta như đông cứng lại.

Ảnh bìa là khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Thời Duyệt.

Đã bao lâu rồi anh ta chưa được thấy cô cười vui vẻ như thế?

Thì ra, Thời Duyệt vẫn có thể cười rạng rỡ như vậy, chỉ là... ở bên anh ta, cô đã chẳng còn cười nổi nữa.

Niềm hạnh phúc của cô, toàn thế giới đều nhìn thấy được.

Chỉ tiếc, người đồng hành cùng cô ấy, không phải anh ta.

Một cảm giác chua xót dâng lên mũi, lồng ngực trống rỗng như bị khoét một lỗ lớn.

Giang Yến bỗng nhận ra, mình thực sự đã mất cô ấy rồi.

Anh ta xem hết từng khung hình của video, mỗi giây trôi qua, trái tim lại đau nhói thêm một chút.

Rõ ràng từng nghĩ rằng mình đã hết yêu cô rồi.

Rõ ràng từng nghĩ rằng, mình có thể ở bên Lâm Tư Tư.

Nhưng khi thật sự mất Thời Duyệt, nỗi đau đó lại xé nát lòng.

Lâm Tư Tư chủ động liên lạc với anh ta mấy lần, nhưng Giang Yến chẳng còn chút hứng thú nào.

Không còn Thời Duyệt, ngay cả niềm vui sống cũng không còn nữa.

Giờ anh ta mới hiểu ra, đối với anh ta, Thời Duyệt giống như nước uống mỗi ngày, tuy nhạt nhẽo, nhưng không thể thiếu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play