Hồ Thiên hứng thú ngập tràn, xem hết tất cả các danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong và ngoài nước, ánh mắt tràn đầy mong chờ khiến người ta không nỡ làm hắn thất vọng. Nhưng Hà Tích không phải kiểu người gượng ép bản thân. Cậu thực sự không muốn lãng phí kỳ nghỉ lễ để đưa Hồ Thiên đi “thăm quan thắng cảnh ăn sủi cảo”, nên chỉ cho hắn xem vài tấm ảnh chụp, trong chớp mắt đã dập tắt gần như toàn bộ sự nhiệt tình của Hồ Thiên.
Hà Tích vỗ vai Hồ Thiên, giọng mang chút ẩn ý:
“Đừng nản, ở nhà cũng có thể làm nhiều chuyện thú vị hơn đấy.”
Hồ Thiên nghe câu đó xong, trong đầu lập tức hiện ra một loạt hình ảnh, mắt sáng rực lên, trong nháy mắt như được hồi máu đầy cây, nhào tới phía Hà Tích.
Người ta hay nói, thanh niên lúc nào cũng mong ngóng kỳ nghỉ. Từ Quốc tế Lao động, rồi Đoan Ngọ, Thất Tịch, Trung thu... mỗi lần nghỉ là hai người đều ở nhà, sống cuộc sống hoang dâm phóng đãng.
Mấy tháng trôi qua, Hồ Thiên sắc mặt hồng hào, béo lên ít nhất mười cân. Nếu không phải vì hắn vẫn giữ được dáng dấp ổn ổn, chắc Hà Tích cũng đã chê bai rồi.
Khoảng thời gian này, mọi thứ đều yên ả, thậm chí Phó Nhất Trác bên kia cũng không có động tĩnh gì. Nếu không phải thỉnh thoảng có vài tin nhắn liên lạc, Hà Tích cũng nghi hắn bay hơi mất rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT