Hà Tích chưa từng nói với Hứa Giai Kỳ rằng bản thân không phải là người đồng tính từ khi sinh ra. Khi tình cảm mới chớm nở, cậu cũng từng có đôi chút rung động với những cô gái xinh đẹp thời thanh xuân.
Chỉ là, người xưa đã khuất, duyên phận đã rẽ sang quỹ đạo khác, sợi tơ hồng của số phận rối rắm không phân nổi rốt cuộc ai mới là người nên ở bên ai. Lúc này mà truy cứu ai đến trước, ai đến sau, thực sự không còn ý nghĩa gì nữa.
Khi Hứa Giai Kỳ rời đi, cô cười khổ, đấm một cú vào ngực Hà Tích rồi nói:
“Em đã bỏ ra tám năm. Những gì là của em, em sẽ lấy lại.”
Hà Tích không hề phản ứng. Hứa Giai Kỳ đóng cửa rầm một tiếng rồi đi mất. Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại bầu không khí nặng nề.
Lúc này, Hà Tích mới chợt nhận ra, bấy lâu nay bản thân vẫn sống trong một chuỗi những lời dối trá. Đâu là sự thật, đâu là giả dối, cậu hoàn toàn không thể phân biệt được nữa.
Cảm giác bất lực ấy như nghẹn ở cổ họng, trong lòng muốn gào thét mà không thể phát tiết. Đồng hồ trên tường nhắc nhở cậu: không còn sớm nữa, nên đi rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play