2
Tôi là một cô gái làng chài có tâm cơ, giỏi nhất là trò cậy ơn đòi báo đáp, ép buộc bằng đạo đức.
Nhưng bây giờ.
Cái ơn của tôi đối với Hoắc Văn Tiêu đã không còn.
Mà Hoắc Văn Tiêu lại là kẻ chẳng có đạo đức gì.
Tôi c h ế t chắc rồi.
Bởi vì tôi không chỉ sai khiến Hoắc Văn Tiêu như chó.
Tôi còn cưỡng ép anh ta nữa.
Ngay từ khi còn ở làng chài nhỏ, tôi đã dụ dỗ Hoắc Văn Tiêu lên giường.
Tôi cảm nhận được anh ta rất không tình nguyện.
Lần nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như tiền.
Chỉ biết hùng hục làm như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau này, Hoắc Văn Tiêu hồi phục trí nhớ.
Quản gia nhà họ Hoắc nói với tôi, Hoắc Văn Tiêu bị lãnh cảm.
Ghét nhất là người khác chạm vào mình.
Từng có người cả gan chạm vào tay anh, sau đó người đó biến mất không dấu vết.
Dòng bình luận vẫn tiếp tục chạy:
[Nam chính đáng thương của tôi ơi, giữ mình trong sạch hai mươi sáu năm, vậy mà lại bị nữ phụ độc ác này hủy hoại.]
[Khóc mất, Song C* của tôi ơi!] (Song C: chỉ cả nam và nữ chính đều còn trong trắng)
[Đáng đời nữ phụ cuối cùng bị nam chính cắt gân chân, nhốt trong phòng tối cả đời!]
Cảm nhận được tứ chi mình cứng đờ.
Hoắc Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi.
“Làm cô đau à?”
Tôi vội chộp lấy bàn tay vẫn đang cần mẫn massage cho mình của anh.
Bò dậy từ trên giường, quỳ cùng anh, giọng run rẩy.
“Cái đó… Hoắc Văn Tiêu à…”
“Thật ra ban đầu không phải tôi cứu anh, tôi chỉ là đi ngang qua bờ mương rồi tiện tay nhặt anh về nhà thôi.”
“Nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao, đúng không.”
“Ừm, tôi biết.” Hoắc Văn Tiêu cụp mắt.
“Là cô đã cõng tôi đi hai dặm đường, nếu không tôi đã sớm chết cóng bên bờ mương rồi, cả đời này tôi đều phải làm trâu làm ngựa báo đáp cô.”
“Lời này cô đã nói rất nhiều lần, tôi đều nhớ.”
Nói xong, anh cầm lấy tay tôi, đặt lên cơ ngực mình, từ từ di chuyển xuống dưới.
Cả người anh ngả về phía sau, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
“Cho nên, cô muốn tôi báo đáp thế nào cũng được.”
Cái gì?
Dòng bình luận:
[Nữ phụ chết tiệt, biến tổng tài bá đạo cao lãnh cool ngầu của chúng ta thành cái dạng gì thế này!]
[Hơi muốn xin hướng dẫn sử dụng.]
[Lầu trên còn xin hướng dẫn à, đợi nam chính biết sự thật thì cô ta tiêu đời rồi, cậu cũng muốn thẻ trải nghiệm vĩnh viễn phòng tối nhỏ à?]
Hoắc Văn Tiêu nửa nằm trên sàn, những đường cơ bụng hiện lên rõ ràng, mượt mà.
Trên cổ anh vẫn còn đeo một sợi dây xích chó.
Là tôi dùng tiền của anh đặt mua trên mạng với giá cắt cổ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy sợi dây này, tôi đã cảm thấy nó nên được đeo trên cổ Hoắc Văn Tiêu.
Lúc này, sợi xích phát ra tiếng kêu lanh canh theo từng cử động của anh.
Kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia.
Tạo ra một sự va chạm giữa cấm dục và dục vọng.
Nếu là tôi của ngày thường, sớm đã như sói đói vồ mồi rồi.
Nhưng bây giờ, tôi đẩy mạnh anh ra.
Bởi vì đây là một cái giá khác.
Và cái giá này tôi không trả nổi.
Tôi lập tức lùi ra xa:
“Không không không, sự báo đáp của anh đối với tôi đã quá đủ rồi.”
“Sau này tôi sẽ không ép buộc anh, sai khiến anh như trước nữa.”
Nghe lời tôi nói, sắc mặt Hoắc Văn Tiêu đột nhiên lạnh đi.
“Tại sao?”
“Cô tìm được con chó khác rồi à?”
Con chó khác nào?
Hoắc Văn Tiêu đang nói gì vậy?
Hóa ra trong lòng anh, tôi vẫn luôn coi anh như chó sao?
Tôi vội vàng phân bua:
“Chó gì mà chó, anh toàn nói linh tinh, trong lòng tôi anh vẫn luôn là tổng tài bá đạo cao lãnh cool ngầu, là đóa hoa trên núi cao không thể chạm tới.”
Sắc mặt Hoắc Văn Tiêu càng tệ hơn.
Anh cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi nói:
“Xin lỗi, là tôi giữ hình tượng quá rồi, sau này tôi sẽ học cách làm một con chó tốt.”
Cái quái gì vậy!
Lần đầu tiên tôi bắt đầu căm ghét hành vi vô liêm sỉ trước đây của mình.
Sao Hoắc Văn Tiêu lại bị tôi biến thành thế này.
Nếu sau này anh ta biết tôi không phải ân nhân cứu mạng của mình, chẳng phải sẽ băm tôi ra thành trăm mảnh sao.