1
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường như một con cá c h ế t, miệng không ngừng làu bàu:
“Hoắc Văn Tiêu, anh đúng là đồ chó.”
“Anh báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như thế đấy à? Lưng tôi sắp gãy rồi đây này.”
Hoắc Văn Tiêu cầm một chiếc khăn lông, nửa quỳ bên cạnh, giúp tôi lau người.
Miệng thuận thế phản bác:
“Từ đầu đến cuối đều là tôi cử động, cô gãy lưng cái gì?”
So với bộ dạng bơ phờ sắp lả đi của tôi, Hoắc Văn Tiêu trông cứ như người không hề hấn gì.
Vẫn còn tâm trạng trêu chọc tôi.
Tôi thấy anh ta cố tình, muốn tôi c h ế t luôn trên giường cho rồi.
Để anh ta khỏi cần báo ơn nữa.
Một luồng tức giận dâng lên, tôi giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
“Vậy chẳng phải giữa chừng tôi cũng bảo anh dừng lại rồi sao, anh lại dám không nghe lời Mẫu Thân Đại Nhân này!”
Vì mất sức nên cái tát cũng mềm oặt.
Nhưng mặt Hoắc Văn Tiêu vẫn bị đánh lệch sang một bên.
Mái tóc lòa xòa trước trán rũ xuống, che khuất vẻ mặt anh.
Bàn tay đang đặt bên đùi tôi cũng bất giác siết chặt.
Tôi có chút yếu thế, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn:
“Anh không biết năm đó tôi cõng anh từ bờ mương về nhà mệt như chó thế nào đâu.”
“Cái lưng già này của tôi chính là bị anh đè hỏng từ lúc đó, bây giờ làm sao chịu nổi giày vò như vậy nữa.”
Tôi lại bắt đầu sụt sùi như mọi khi.
Hoắc Văn Tiêu thở dài, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Bàn tay to lớn phủ lên eo tôi.
Nhẹ nhàng xoa bóp: “Lực thế này được chưa?”
Hoắc Văn Tiêu chắc hẳn đã học qua massage chuyên nghiệp, tay nghề rất ra gì và này nọ.
Tôi thoải mái nheo mắt, hừ một tiếng trong mũi.
Đúng lúc này, trước mặt tôi đột nhiên hiện lên một dòng bình luận:
[Nữ phụ này cũng quá đáng quá rồi! Lại dám sai khiến nam chính như chó!]
[Nữ chính ban đầu cứu nam chính xong, đặt anh ở mương để đi tìm người giúp đỡ, không ngờ bị nữ phụ đi ngang qua tiện tay nhặt mất.]
[Đợi đến khi nam chính biết được ân nhân cứu mạng thật sự của mình là nữ chính, nữ phụ này coi như xong đời!]
Tôi xong đời rồi.