Thời gian thấm thoắt, năm năm đã trôi qua.
Buổi sáng vừa mới kiên nhẫn dỗ dành xong gã đàn ông đã theo tôi hai năm.
Thú thật, nếu không phải vì khuôn mặt và thân hình kia quá xuất sắc, tôi đã sớm chán ngấy rồi.
Kết quả là buổi tối nhận được cú điện thoại quốc tế từ bố tôi.
Đầu dây bên kia, giọng bố tôi bình tĩnh đến mức điên rồ: “Về mau, em gái con đòi bỏ trốn với thằng nhóc du côn tóc vàng, em trai con thì đòi come out vì tình yêu.”
“Bố thật sự không quản nổi chúng nó nữa rồi.”
Đính kèm JPG×2.
Tôi nhìn kỹ, cảm giác như trời sập.
Sao con em gái thơm tho mềm mại của tôi lại biến thành một tiểu thái muội đeo khuyên mũi, xăm hình ma nữ quyến rũ? Thằng em trai trắng trẻo ngoan ngoãn lại biến thành một cậu trai phong cách Sát Mã Đặc đòi come out vì yêu, còn mạnh miệng tuyên bố làm Bot?!
Chẳng kịp nói lời tạm biệt, tôi cấp tốc đặt chuyến bay sớm nhất phi về.
Sau khi xuống máy bay, bố tôi dặn dò qua loa vài câu, xác nhận lại mấy lần rằng dù tôi có ra tay cũng sẽ không đánh đến chết người, rồi quả quyết dẫn mẹ tôi rời đi trước.
“Bố mẹ ở đây sợ con không tiện ra tay, tốt nhất nên tránh mặt đi. Khủng hoảng của nhà chúng ta, trông cậy cả vào con đấy.”
Nửa đêm, tôi mang theo quầng thâm mắt nhàn nhạt, kéo vali xuất hiện ở nhà.
Biệt thự sáng đèn, bên trong là một đám đang nhảy múa điên cuồng.
Sau khi tôi rút phích cắm điện, thằng em đang được đám đông vây quanh ở giữa gào lên đầy khó chịu: “Làm cái gì đấy? Mở nhạc quẩy với bạn bè ở nhà cũng không…”
Những lời còn lại nghẹn trong họng nó.
Tôi mặt không cảm xúc cầm phích cắm: “Bây giờ, mời bạn bè của em về nhà.”
Ba phút sau.
Thẩm Tham ôm mặt không thể tin nổi, ngồi bệt xuống đất khóc rống lên: “…Oa huhuhu!”