Chương 1280: Thiếu nữ coi tiền như rác 

Hai người cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn quyết định dọn đi.

【Ký chủ, cô nói bọn họ đây là muốn làm gì? Nhà của người khác, trước sau vẫn là nhà của người khác, người khác muốn đuổi họ đi, họ có thể làm gì?】

“Bọn họ không coi người thân là người ngoài, đáng tiếc tất cả mọi người đều coi họ là người ngoài, khi có tiền thì bọn họ coi tiền như rác, không có tiền thì mau chóng cút đi.” Đường Quả cười khanh khách nói, “Haizz, thật là đáng thương mà.”

Hệ thống: Ách… Sao nghe có vẻ vui sướng khi người gặp họa vậy? Xác nhận rồi, đúng là ký chủ cún nhà hắn.

Không quá hai ngày sau, Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức thu dọn hành lý rời khỏi nhà Đường Lập Bình.

Hai người kéo hành lý, bao lớn bao nhỏ, đi ra khỏi khu dân cư, bộ dạng chật vật và đáng thương.

“Đi đến nhà mẹ tôi trước đi, chắc là có thể tạm thời tá túc.” Tống Tĩnh Hoa nói, “Đợi tháng sau ông nhận lương, chúng ta thế nào cũng phải thuê một căn nhà để ở.”

“Đã biết.”

“Sau này không bao giờ ở nhà người khác nữa.”

“Ừ, nghe em.”

“Lập Đức.”

“Sao vậy, Tĩnh Hoa?”

Đường Lập Đức có chút chua xót, cảm thấy rất có lỗi với người phụ nữ đã theo ông từ đại học, mấy chục năm trời, ông làm gì cũng không nên dùng nhà cửa đi cầm cố, “Có phải chỗ nào không thoải mái không?”

“Không phải.” Tống Tĩnh Hoa hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói, “Đời này của chúng ta, còn có thể có nhà nữa không?”

“Sẽ có.”

Lúc nói những lời này, giọng Đường Lập Đức rất nhỏ, có thể thấy được, chính ông cũng không mấy tin tưởng.

Nếu ông trẻ lại hai mươi tuổi, ông nhất định sẽ hùng hồn nói, nhất định sẽ có.

Nhưng ông đã già rồi, ông đã hơn năm mươi tuổi.

Đã sớm không còn dũng khí chiến đấu, cũng không còn cái thân thể để chiến đấu. Dù cho thật sự liều mạng, có lẽ cũng không thể mua nổi một căn nhà ở nội thành.

“Thật vậy sao?”

“Thật mà.”

Ông chỉ có thể nói chuyện, để an ủi Tống Tĩnh Hoa.

“Vậy đi thôi.”

Giọng Tống Tĩnh Hoa cũng không nghe ra vui vẻ, bà theo bản năng sờ lên cổ, đột nhiên dừng lại, “Lập Đức, cái vòng cổ anh tặng em, hình như quên trong ngăn kéo rồi, chúng ta quay lại lấy đi.”

“Ừ, anh đi cùng em về.”

Đường Lập Đức đột nhiên nhớ ra, ông đã rất lâu rồi không tặng quà cho Tống Tĩnh Hoa.

Hai người đặt hành lý ở chỗ cửa bảo vệ, bảo vệ ở cửa xem như một người tốt bụng, tỏ vẻ sẵn lòng giúp họ trông coi.

Nhìn hai người đi vào, lắc đầu.

Chuyện nhà này, ông ta rất rõ, cái cô Lưu Xuân Nguyệt kia là người khôn khéo nhất trong khu, cùng với cái anh tên Đường Lập Bình, thường xuyên kẻ đóng vai hiền, người đóng vai ác, sẽ xoay người ta như chong chóng.

Hai người đi đến cửa, cửa cũng không đóng chặt, nhìn bên ngoài bày một ít rác rưởi, chắc là đang quét dọn nhà cửa.

Họ chuẩn bị bước vào thì nghe thấy tiếng nói từ bên trong, khiến họ dừng chân.

“Cái thằng em trai với con em dâu bệnh tật của ông cuối cùng cũng đi rồi, không lấy ra được tiền, còn muốn ở không nhà chúng ta, có chuyện tốt như vậy sao?”

“Thôi đi, đừng nói nữa, đuổi người đi chẳng phải xong rồi sao?”

“Mau lên, đem cái đống rác rưởi của bọn họ đi vứt đi, ở nhà chúng ta hơn nửa năm, nhìn đã thấy phiền. Nếu không phải xem nó còn làm được chút việc nhà, làm chút đồ ăn, tôi thật sự không muốn chúng nó ở nhà tôi, làm cho lung tung rối loạn.”

“Nhìn bộ dạng bọn họ, còn không muốn đi, phải lấy cớ bố mẹ tôi muốn đến dưỡng lão mới chịu dọn ra. Bọn họ tự có con gái, một hai phải đến nương nhờ anh cả, nhà chúng ta đâu phải là nơi giúp đỡ người nghèo.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play