Chương 1279: Thiếu nữ coi tiền như rác
“Tiểu Quả, thời tiết lạnh rồi, cây kem này hôm nay ăn thì thôi, lần sau đừng ăn nữa, sang năm trời nóng lại ăn.”
“Nhưng em muốn ăn.” Đường Quả mắt long lanh nhìn anh, “Em đặc biệt muốn ăn.”
Nguyên Sóc thật sự không có cách nào với cô, rối rắm một chút, nói, “Vậy ăn ít thôi, được không?”
“Được ạ.”
Nguyên Sóc thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Quả vẫn là người biết lý lẽ.
Một ngày, Tống Tĩnh Hoa đang nấu cơm, đột nhiên ngã xỉu trong bếp.
Lưu Xuân Nguyệt đang nói chuyện phiếm với mấy bà bác dưới lầu, không hề hay biết. Bà ta còn đang kỳ lạ, bình thường giờ này Tống Tĩnh Hoa đã xuống gọi bà ta lên ăn cơm rồi.
Đường Lập Bình ở một bên, đang đánh cờ tướng với ông cụ, trong lòng cũng rất kỳ lạ, hôm nay động tác của Tống Tĩnh Hoa sao mà chậm vậy.
Cuối cùng, vẫn là Đường Lập Đức cảm thấy không ổn, đi vào bếp thì nhìn thấy Tống Tĩnh Hoa ngã xỉu trên sàn nhà.
Vội vàng đưa Tống Tĩnh Hoa vào bệnh viện, cũng chính vì lần này, tất cả tiền bạc họ có đều tiêu hết.
Thậm chí, Đường Lập Đức còn phải ứng trước hai tháng lương.
Đến nỗi Tống Tĩnh Hoa, vì vấn đề sức khỏe, không thể tiếp tục làm việc, với tuổi của bà, cũng không thể xin nghỉ hưu sớm. Không thể làm việc, không thể nghỉ hưu sớm, tiền dưỡng lão thì đã đóng đủ, đành phải đợi đến tuổi mới có thể nhận.
Sau khi hồi phục, Tống Tĩnh Hoa không thể làm việc nặng, nấu cơm, làm việc nhà đều phải cẩn thận.
Một tuần đầu còn ổn, đến tuần thứ hai, Lưu Xuân Nguyệt đã không hài lòng.
“Lập Đức, tôi muốn bàn với anh chuyện này.” Một ngày, Đường Lập Bình tìm đến Đường Lập Đức, “Đã hơn nửa năm rồi, Lập Đức, hai người tìm được chỗ ở chưa?”
Đường Lập Đức sững người một chút, định nói gì đó thì bị Đường Lập Bình cắt ngang, “Tháng sau bố mẹ Xuân Nguyệt muốn đến nhà chúng ta ở, người già rồi, chúng ta phải dưỡng lão cho họ chứ. Lập Đức, bao giờ hai người ra ngoài thuê nhà ở vậy? Trước đây vẫn nghe cậu nhắc, bây giờ chắc cũng tìm được rồi chứ?”
Đường Lập Đức há hốc miệng, không nói nên lời, chuyện thuê nhà ở quả thật là ông nói ra. Chỉ là trước đây Lưu Xuân Nguyệt vẫn luôn nói với ông nơi này chính là nhà họ, ông liền không nghĩ đến nữa.
“Anh cả, em…”
“Lập Đức, tôi cũng không muốn làm khó cậu nhưng tôi chẳng lẽ lại không quan tâm đến bố mẹ Xuân Nguyệt được sao? Bố mẹ chúng ta mất sớm, bố mẹ vợ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Bây giờ họ già rồi, tôi dù sao cũng phải có trách nhiệm dưỡng lão cho họ.”
“Đã biết.”
Ánh mắt Đường Lập Đức ảm đạm xuống, “Em và Tĩnh Hoa, mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài.”
“Vậy tìm được nhà chưa?”
“Tìm được rồi.”
Đường Lập Bình thở dài, “Vậy thì tốt, sau này rảnh, thường xuyên qua chơi. Có vấn đề gì thì cứ tìm anh”
Đường Lập Đức không lên tiếng, trong lòng có chút khó chịu. Nhà cửa đương nhiên là chưa tìm được, nhưng ông không thể làm khó anh cả. Ông ở đây đã hơn nửa năm rồi.
Đường Lập Đức quay lại, kể chuyện này với Tống Tĩnh Hoa.
Tống Tĩnh Hoa lập tức tức giận đến hôn mê bất tỉnh, khiến Đường Lập Đức vội vàng xin lỗi.
“Lập Đức, chúng ta ở đây đâu phải ở không, bao nhiêu đồ đạc trong nhà này, đều là tiền của chúng ta mua? Mua đồ ăn là ông nấu cơm là tôi, làm việc nhà đều là hai chúng ta.”
Tống Tĩnh Hoa trong lòng nghẹn khuất vô cùng, “Lúc trước muốn giữ chúng ta ở lại là họ, nói coi đây là nhà mình là họ, bây giờ lại muốn đuổi chúng ta đi?”
“Tĩnh Hoa, em đừng làm khó anh cả, anh ấy chẳng lẽ lại không nuôi hai ông bà già được sao?”