Chương 1276: Thiếu nữ coi tiền như rác
“Ôi, hiếm khi nghe con đánh giá một cô gái cao như vậy, Tiểu Sóc, con thật sự rất thích cô bé này.”
“Mẹ, là rất rất thích, đời này con không thể thiếu cô ấy.”
Mẹ Nguyên vẫn là lần đầu tiên thấy Nguyên Sóc nghiêm túc nói với bà rằng anh không thể thiếu cô gái này, “Vậy mau dẫn về nhà đi.”
“Nhà cô ấy gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cứ để lùi lại một chút đã, con thấy cô ấy dường như có ý tưởng gì đó.” Nguyên Sóc kể lại chuyện nhà họ Đường.
Mẹ Nguyên lắc đầu, “Bố mẹ cô bé quá hồ đồ, con gái ưu tú như vậy không quan tâm, lại muốn đi quản chuyện sống chết của người ngoài. Thật là buồn cười, vì giúp người ngoài trả nợ, lại đi vay nặng lãi, thứ đó mà cũng dám đụng vào sao? Tiểu Sóc, con phải giúp đỡ con bé, đừng để con bé chịu thiệt.”
“Con sẽ để ý, nếu cô ấy cần con, con sẽ ra tay. Nếu cô ấy muốn tự mình giải quyết, con sẽ chỉ quan sát, tùy tiện nhúng tay vào sẽ khiến cô ấy khó chịu.”
Mẹ Nguyên: Trong khoảnh khắc này, bà phát hiện, con trai dường như không phải là con trai bà nữa.
【Ký chủ, mẹ cô xuất viện rồi, bà ấy và bố cô về nhà bà ngoại rồi. Có lẽ, là định về đó vay tiền đấy.】
“Đến rồi sao? Tôi xem bọn họ đang làm gì.”
Đường Quả vừa hay đang ở nhà, nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, ý thức đã tập trung vào màn hình theo dõi của hệ thống.
Tống Tĩnh Hoa và Đường Lập Đức đã đến cửa nhà mẹ Tống, nhà mẹ Tống ở tầng một, có một vườn hoa nhỏ riêng.
Hai người vừa bước vào, mẹ Tống vốn đang vừa nói vừa cười, nhìn thấy hai người đến nụ cười liền tắt.
Thì ra, cả nhà chị cả Tống và nhà Tống Thiên Lăng đều ở đó.
Mẹ Tống còn đang ôm đứa bé hai tuổi trong lòng, trước đó vẫn luôn dỗ dành đứa bé này chơi, đây là con trai của Tống Thiên Lăng.
“Tĩnh Hoa? Lập Đức?”
“Em hai, em rể.”
“Chij hai, anh rể.”
“Sao hai người lại đến đây?”
Mọi người miễn cưỡng chào hỏi, không còn nhiệt tình như những lần gặp mặt trước.
Tống Tĩnh Hoa đã cảm nhận được thái độ của mọi người, nói, “Mẹ, chị cả, em trai, lần này con đến đây, vẫn là muốn hỏi mượn mọi người một ít tiền. Nếu không được, mọi người có thể trả lại con số tiền đã mượn trước đây không? Vốn dĩ con cũng không vội, nhưng bây giờ không thể không cần, đợi sau này dư dả, mọi người mượn lại cũng không vấn đề gì.”
“Mẹ trước đây mượn con 40 vạn, chị cả năm kia mượn con mười lăm vạn, em trai trước đây mượn con mười vạn, tổng cộng là 65 vạn, bất kể nhiều ít, mọi người có thể trả trước cho con một chút được không?”
Nếu là trước đây, Tống Tĩnh Hoa sẽ không mặt dày đến nhà mẹ đẻ đòi nợ.
Bây giờ Đường Lập Đức vay nặng lãi, thiếu tiền, mỗi ngày đều tăng lên, càng trì hoãn một ngày, số tiền thiếu càng nhiều.
“Mẹ, con thật sự không còn cách nào, nếu không trả được số tiền đó, nhà cửa cũng giữ không nổi.”
Vẻ mặt mẹ Tống khó xử, “Tĩnh Hoa, con nói vậy chẳng phải làm khó bà già này sao? Mẹ trừ chút tiền dưỡng lão, còn đâu ra tiền nữa?”
“Em hai, nhà chị còn hai đứa đang đi học, đều là lúc cần tiền, em cũng biết đấy, chúng nó học thêm một tháng cũng tốn cả vạn, đâu còn tiền dư dả gì. Nếu không học thêm, sẽ không theo kịp các bạn, em nói xem, chị chẳng lẽ lại trì hoãn tiền đồ của con mình sao?”
“Chị hai, em vừa mới mua nhà, mỗi tháng còn phải trả góp, con mới hai tuổi, vợ em vừa mới được ở nhà mới, thật sự không lấy ra được tiền. Nếu không phải gấp quá, đợi thêm hai năm nữa, điều kiện tốt hơn, em nhất định giúp chị.”