Chương 1270: Thiếu nữ coi tiền như rác
"Mộng Mộng là con gái em, em còn có vợ, chẳng lẽ lại bỏ cái gia đình nhỏ này để đi giúp anh sao? Nếu thật làm như vậy, em chính là có lỗi với con gái và vợ em rồi. Vất vả lắm mới có ngày hôm nay, anh hai à, một trăm vạn, quá khó khăn, ai có thể dễ dàng lấy ra được?
Em cũng chỉ có một đứa con gái là Mộng Mộng, tương lai để con bé không phải chịu khổ, còn phải mua cho nó một căn nhà riêng trước khi kết hôn. Anh hai, xin lỗi, anh tìm anh cả hỏi thử xem, anh giúp anh cả nhiều như vậy, anh ấy dù phải bán cả gia tài cũng sẽ giúp anh trả nợ."
Đường Lập Đức chết lặng trở về nhà, nghe mùi thức ăn thơm phức, một chút muốn ăn cũng không có.
Ông ngồi trên sô pha, lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy chứ?"
Đến đây, Đường Quả đã rời khỏi màn hình theo dõi của hệ thống.
Hệ thống thì lại xem rất hứng thú, Đường Lập Đức chẳng phải có năng lực sao?
Người nhà mình, chẳng phải nói thế nào cũng phải giúp sao? Giúp đỡ lẫn nhau, chẳng phải rất tốt sao?
Anh em ruột thịt, sao có thể không giúp chứ?
Dù phải thiệt thòi người nhà mình, vẫn phải giúp người ta.
Bây giờ báo ứng đến rồi đấy, xem đi, những người mà ông ta dốc lòng giúp đỡ, khi ông ta gặp chuyện cần giúp đỡ, liệu họ có giúp ông ta không?
Mặc kệ những người khác thế nào, hệ thống cảm thấy rất sảng khoái.
Từ giờ trở đi, chính là lúc ký chủ đại đại ngược cực phẩm. Hắn có một hơi nghẹn trong lòng đã rất lâu.
Hai ngày nay, Đường Lập Đức đã đi tìm rất nhiều người.
Những người này có là người thân, có là đồng nghiệp. Đều không ngoại lệ, ông tìm những người này đều là những người ông đã từng dốc lòng giúp đỡ.
Người hậu hĩnh nhất thì cho ông mượn năm ngàn tệ, còn lại thì phát cho ông hai trăm tệ tiền mừng tuổi, tỏ vẻ không giúp được, số tiền quá lớn.
Ai cũng không nghĩ rằng phải dỡ bỏ cái gia đình nhỏ của mình để đi làm từ thiện, giúp đỡ một người chỉ quen biết sơ sơ. Dù người này đã từng giúp đỡ họ, cũng không cần báo đáp bằng một cái giá lớn như vậy chứ?
Ba ngày gom góp, chạy vạy khắp nơi, Đường Lập Đức gom được một vạn tệ.
Nhìn số tiền chuyển khoản trong điện thoại, mắt Đường Lập Đức có chút cay xè.
Chuyện này chưa được mấy ngày, Tống Tĩnh Hoa sẽ biết.
Với khả năng hiện tại của Đường Lập Đức, căn bản không trả nổi khoản vay nặng lãi, bên kia chắc chắn sẽ gọi điện thoại liên hệ với Tống Tĩnh Hoa.
Vốn dĩ họ còn định gọi cho Đường Quả, nhưng gọi thế nào cũng không được, nên đành bỏ cuộc.
Tống Tĩnh Hoa biết Đường Lập Đức dùng nhà đi vay tiền, còn là vay nặng lãi, lập tức tức đến ngất xỉu.
Tống Tĩnh Hoa vào viện, Đường Lập Đức mới nhớ ra gọi điện thoại cho Đường Quả.
Khi Đường Quả bước vào bệnh viện, Đường Lập Đức liền túm lấy cô hỏi, "Tiểu Quả, con có tiền không?"
"Ba à, ba hỏi cái này làm gì?" Đường Quả cười tủm tỉm hỏi.
"Có hay không, có bao nhiêu cho ba mượn trước."
Khóe môi Đường Quả hơi nhếch lên, "Chẳng phải ba đã dạy con, người trưởng thành không được tùy tiện vay tiền sao? Dù con là con của ba nhưng đã trưởng thành, cũng không thể tùy ý đòi tiền của ba, lúc trước con mua xe, con đều phải đi vay đấy. Ba à, ba nói, người trưởng thành rồi, phải học cách tự giải quyết vấn đề."
"Tiểu Quả, con thật sự quá vô tình, ba là ba của con, chẳng lẽ không thể giúp ba một chút sao? Người khác lạnh nhạt với ba thì thôi, con là con gái của ba, sao con cũng đối xử với ba như vậy?"
"Ba, con có nghĩa vụ phụng dưỡng ba, nhưng không có nghĩa vụ trả nợ cho ba."
"Đúng vậy, ba là ba của con, vì sao đối với người khác nhiệt tình, dốc lòng dốc sức như vậy?"