Chương 1268: Thiếu nữ coi tiền như rác
"Chỉ có con cái hiếu thuận mới đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão tốt nhất được, đến lúc đó chẳng phải họ có thể ở viện dưỡng lão, cùng những người già khác tâm sự chuyện gia đình sao? Không có so sánh, sẽ không có tổn thương."
Vẻ mặt tươi cười của Đường Quả khiến hệ thống nhớ đến một câu.
Ký chủ tâm địa đặc biệt cứng rắn, cho dù là hai người kia thì cũng không có ý định buông tha.
Dám đưa cha mẹ vào viện dưỡng lão tốt nhất, chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền.
Những người này, kỳ thật phần lớn là rất hiếu thuận, chỉ là vì đủ thứ bận rộn, thật sự không rảnh lo cho cha mẹ.
Nói chuyện phiếm sao, chắc chắn sẽ nói chuyện về gia đình mình. Đến lúc đó, hai người kia sẽ thật sự xấu hổ.
Tính mang thù của ký chủ, sợ là không thay đổi được.
Ngày này, cũng chỉ còn khoảng hai tháng nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Tống Tĩnh Hoa căn bản không biết, nhà đã bị Đường Lập Đức mang đi thế chấp, còn là vay nặng lãi.
Cái gọi là vay nặng lãi, chính là lãi mẹ đẻ lãi con, có thể khiến người ta tán gia bại sản.
Đường Lập Đức vốn định mỗi tháng trả chậm rãi.
Ông ta thâm niên cao, lương không thấp. Nhưng cũng không chịu nổi mỗi tháng phải trả một khoản vay nặng lãi lớn như vậy, vào đầu tháng thứ ba, người cho vay nặng lãi đã suýt chút nữa gọi điện thoại làm nổ máy Đường Lập Đức.
Bởi vì, tháng thứ hai, Đường Lập Đức đã không trả đủ số tiền quy định.
Hơn nữa bây giờ lãi suất đã tăng lên, hiện tại rốt cuộc thiếu bên kia bao nhiêu tiền, chính ông ta e rằng cũng không rõ.
Ông ta vẫn luôn biết vay nặng lãi rất đáng sợ, trăm triệu lần không ngờ, lại đáng sợ đến vậy.
"Sao lại là một trăm vạn?"
Đường Lập Đức nghe thấy tổng cộng phải trả một trăm vạn, người đều choáng váng.
Sao có thể? Chẳng phải mới hai tháng, tháng thứ ba mới bắt đầu thôi sao.
"Đường tiên sinh, bởi vì tháng trước anh không trả đúng hạn số tiền phải trả, uy tín của anh đã bị ảnh hưởng, đồng thời còn phải chi trả cho chúng tôi một khoản phí vi phạm hợp đồng ba mươi vạn vì không trả đúng hạn. Anh có thể xem lại hợp đồng, trên đó viết rất rõ. Tính ra thì, hiện tại anh tổng cộng phải trả cho chúng tôi một trăm vạn."
Đường Lập Đức suýt chút nữa khí huyết công tâm, ngất xỉu tại chỗ.
"Đường tiên sinh, vậy tiếp theo anh định trả cho công ty chúng tôi số tiền này như thế nào? Anh vẫn có thể chọn trả góp hàng tháng, hoặc có thể chọn trả hết một trăm vạn. Đường tiên sinh, tôi tốt bụng nhắc anh một câu, hôm nay trả là một trăm vạn, ngày mai sẽ khác."
"Ngày mai là bao nhiêu?" Đường Lập Đức hít một hơi, hỏi.
"Anh đợi một lát, tôi tính."
Một phút sau, giọng nói bên kia lại truyền đến, "Nếu ngày mai trả thì, Đường tiên sinh cần chi trả cho chúng tôi một trăm vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba tệ."
"Cho nên, một tháng phải trả thêm mười vạn tệ?"
"Đúng vậy, Đường tiên sinh."
Đường Lập Đức cuối cùng run rẩy cúp điện thoại, cả người rối như tơ vò.
Vốn chỉ thiếu năm mươi vạn, bây giờ đã phải trả một trăm vạn. Còn phải trả sớm một chút, nếu không với cái lãi suất này, thật là quá dọa người.
Một tháng mười vạn, một năm chẳng phải là hơn một trăm vạn sao.
Không đúng, tính ra chắc còn nhiều hơn, bởi vì mỗi tháng tiền đều tăng lên.
Đường Lập Đức đã không biết phải làm gì bây giờ, ý nghĩ duy nhất là nhất định phải trả ngay một trăm vạn này.
Người đầu tiên ông nghĩ đến, chính là Đường Lập Bình.
Ông lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Lập Bình, "Anh cả."
"Sao vậy, Lập Đức?"
"Anh cả, anh có thể trả lại cho em trước một trăm vạn kia được không?"