Chương 1257: Thiếu nữ coi tiền như rác 

 

"Hồng nhạt, hay là màu tím?"

Nguyên Sóc bị kéo vào khu trưng bày trang sức châu báu của mẹ Nguyên, nhà họ Nguyên có một căn phòng chứa đầy các loại châu báu trang sức, tất cả đều thuộc về mẹ Nguyên.

Cha của Nguyên Sóc không có những thói quen xấu như hút thuốc, uống rượu, cờ bạc, sở thích duy nhất của ông có lẽ là chiều vợ.

Chiều chuộng đến mức có thể….., nói chung là hết lòng chiều chuộng, mẹ Nguyên thích châu báu, ông nhờ người đến khắp nơi trên thế giới tìm kiếm châu báu trang sức mang về cho bà.

Thực tế, ba Nguyên làm việc chăm chỉ như vậy cũng chỉ vì mua trang sức cho vợ.

"Tiểu Sóc, quà gặp mặt cũng chọn xong rồi, con khi nào thì đưa cô bé đó về nhà cho mẹ xem mặt?"

Mẹ Nguyên nhìn Nguyên Sóc, "Con đừng lo lắng, chỉ cần là cô gái con thích, mẹ đều không phản đối, gia thế gì đó không quan trọng. Ngoại hình thì chỉ cần con nuốt trôi, mẹ có thể nhắm mắt cho qua. Bất quá mẹ tin vào mắt nhìn của Tiểu Sóc, cô bé chắc chắn là một cô gái tốt."

"Mẹ, cô ấy quả thật là một cô gái tốt, chỉ là số phận không tốt lắm."

Nguyên Sóc kể đại khái tình hình gia đình Đường Quả, mẹ Nguyên có chút đồng cảm nói, "Vậy con phải đối xử tốt với người ta, sau này về đến nhà mình mẹ cũng sẽ giúp con chăm sóc tốt cho cô bé, đảm bảo cục cưng của con sẽ không bị ai bắt nạt."

Nguyên Sóc đối với những điều này căn bản không lo lắng.

Mẹ anh ngoài thích châu báu trang sức ra thì tính tình rất tốt. Tiểu Quả cũng là một cô gái dễ sống chung, hai người nhất định sẽ hòa thuận.

Còn về ba anh thì càng không cần lo lắng, mẹ anh nói mặt trời mọc ở hướng tây, ba anh tuyệt đối không dám nói một câu không phải.

"Được rồi, Tiểu Sóc, bây giờ con nên nói cho mẹ biết, khi nào thì đưa bạn gái về nhà đi?"

Nguyên Sóc có chút buồn rầu, "Mẹ, chúng con bây giờ vẫn chỉ là bạn bè, chưa phát triển đến mức đó. Bất quá mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng, tranh thủ biến hai chữ 'bạn bè' thành hai chữ ‘bạn gái’."

Vừa dứt lời, Nguyên Sóc đã bị mẹ Nguyên cốc một cái vào đầu.

"Thằng ngốc, 'bạn gái' biến thẳng thành 'vợ', chẳng phải càng tốt sao?"

Nguyên Sóc: Hình như đặc biệt có lý.

"Đúng rồi, dạo này con thường xuyên khuya mới về nhà, sáng sớm lại ra cửa, mẹ nghe người ở công ty con nói, con còn dời hết cuộc họp sang buổi sáng?"

"Chẳng phải sáng còn phải đi đón cô ấy đi làm, chiều lại đưa cô ấy về nhà, tiện thể ăn cơm sao?" Nguyên Sóc nói.

"Vậy thì biểu hiện cũng được, tốt, Tiểu Sóc, sớm một chút đưa con dâu mẹ về đây, con phải cố gắng lên đấy."

Nguyên Sóc vội vàng đáp ứng, anh cũng muốn mà.

Nhưng cô ấy đâu phải cô bé ngốc, còn là một quỷ tinh ranh thật sự, đặc biệt không dễ dụ dỗ.

Một ngày nọ, Đường Quả ăn no nê trở về nhà.

Vừa mở cửa, liền nghe thấy Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa đang cãi nhau, hai người khi nhìn thấy Đường Quả trở về, theo bản năng đều im lặng.

Nhưng cả hai đều quay đầu sang một bên, hiển nhiên đang rất khó chịu.

"Ba mẹ, hai người làm sao vậy?" Cha mẹ cãi nhau, làm con gái, chắc chắn phải quan tâm hỏi han một chút.

Cả hai đều mím môi, không nói gì.

"Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc làm sao vậy?"

Cô nhìn thấy Tống Tĩnh Hoa vậy mà đỏ mắt, trong lòng thật ra không có chút đồng tình nào, đến được ngày hôm nay, đều là do hai người này không nhìn rõ.

"Ba con muốn đem nhà đi thế chấp, tính vay tiền cho bác cả con. Mẹ phản đối, căn nhà lớn này là bao nhiêu năm vất vả chúng ta mới mua được?"

"Đường Lập Đức, anh đừng quên, năm đó cả nhà ba người chúng ta chen chúc trong căn phòng một buồng một khách tồi tàn, khổ sở đến nhường nào."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play