Chương 1253: Thiếu nữ coi tiền như rác 

 

Nguyên Sóc theo bản năng đánh giá thân hình Đường Quả một chút, thon thả cân đối, quả thật không cần giảm béo. Với dáng người này, đặc biệt hoàn mỹ, nếu gầy quá sẽ không đẹp như vậy.

"Cha mẹ cô không nghĩ đến cuộc sống của mình sao, vì giúp đỡ nhà người khác mà đến tiền ăn cũng phải tiết kiệm?" Điều này trong mắt Nguyên Sóc thật khó tin.

Đường Quả lắc đầu, "Họ chỉ để ý đến cái tình nghĩa thân thích đó, mỗi lần tôi khuyên nhủ đều bị nói là vô lương tâm. Bây giờ tôi cũng không khuyên nữa, họ muốn giúp ai thì giúp, dù sao cũng là tiền của họ."

Bây giờ, cô chỉ chờ hai người trắng tay. Đến cái ngày mà không ai muốn giúp đỡ họ, đặc biệt muốn cho họ nếm trải một chút cảm giác tuyệt vọng bất lực là như thế nào.

Những người từng được cô dốc lòng giúp đỡ, đến khi họ cùng đường lại quay lưng làm ngơ.

Chỉ nghĩ đến thôi, Đường Quả đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Nguyên Sóc phát hiện Đường Quả vừa nói vừa cười.

Thật sự không hiểu, cha mẹ cô luôn làm những chuyện coi tiền như rác như vậy, mà cô còn cười được.

Khi Đường Quả dẫn anh đến một nhà hàng tư nhân khác, Nguyên Sóc không nhịn được hỏi, "Nhà này cũng khá ngon, nhưng mà, người ta xếp hàng đặt chỗ phải đến hai tháng sau mới có, cô làm thế nào mà đặt được vậy?"

Bây giờ Đường Quả trong mắt anh có thêm chút bí ẩn.

Rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường, vậy mà có thể đặt được chỗ ở những nhà hàng tư nhân mà anh thích mấy nhà liền.

Những nhà hàng tư nhân này, cần phải có thẻ khách VIP mới có thể xếp hàng đặt chỗ.

Vậy nên, cô lấy đâu ra thẻ VIP, lại làm thế nào đặt được, đối với anh vẫn là một dấu hỏi lớn.

Hệ thống cảm nhận được sự nghi hoặc của Nguyên Sóc, cười mà không nói, công và danh đều ẩn sâu. Làm thế nào đặt được, đương nhiên là bản lĩnh của nó rồi.

Ký chủ đại đại thiếu tiền sao?

Cô ấy thứ không thể thiếu nhất chính là tiền, có thể nói, tài sản trong không gian hệ thống của cô ấy, trên thế giới này không ai sánh bằng.

Nhưng cô có thể không cần những thứ này, hoàn toàn không cần.

Như lời cô nói, tài sản của cô là tất cả những gì cô trải qua ở các tiểu thế giới, những kinh nghiệm đó chính là tài sản của cô.

Dựa vào những kinh nghiệm và kiến thức tồn tại trong đầu, cô tùy tiện đến đâu, cho cô một khoảng thời gian ngắn thì cô sẽ không thiếu tiền.

Đương nhiên, cách kiếm tiền nhanh nhất vẫn là ký chủ đại đại ném mười mấy vạn vào thị trường chứng khoán.

Nếu không có nền tảng tài chính, ký chủ đại đại cái gì cũng biết, tùy tiện dạy hai đứa trẻ tài nghệ cũng sẽ có tiền.

Ca hát, nhảy múa, vẽ tranh, các loại nhạc cụ diễn tấu, thành tựu toán học... Quả thực là một người toàn năng.

Tùy tiện lấy một thứ ra, đều có thể sống rất tốt.

Đối với việc Đường Quả biết những thứ này, hệ thống cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, cho dù là một người bình thường, sau khi xuyên qua vô số thế giới, trải qua mấy ngàn năm, chỉ cần ở mỗi thế giới đều chịu khó học hỏi, tuyệt đối sẽ có vốn liếng bên mình.

Cái vốn liếng này, chỉ là không phải vật chất bên ngoài.

Hệ thống đột nhiên có chút nghẹn lời, kỳ thật ký chủ lợi hại như vậy, nhu cầu đối với nó cái hệ thống này, là vô cùng nhỏ bé đi.

Giống như, nó chẳng có tác dụng gì cả.

"Nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Thống tử."

Hai người đã trói buộc mấy ngàn năm, Đường Quả đương nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được hệ thống có chút không ổn.

【Ký chủ, tôi đột nhiên phát hiện, có tôi hay không có tôi, cô đều có thể sống rất tốt, tác dụng của tôi đối với cô mà nói, thật sự quá nhỏ.】

"Thống tử, tôi hơi nghi ngờ giới tính của cậu đấy, đa sầu đa cảm như vậy, không phải là con gái đấy chứ?"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play