Chương 1252: Thiếu nữ coi tiền như rác 

 

【Cho nên, trên thực tế ông ấy giúp đỡ ba ba ký chủ một năm,】 sau đó cốt truyện thế nào, hệ thống cũng đã hiểu rõ, 【sau đó, trong vài thập niên sau đó, ba cô đều trợ cấp nhà họ đấy.】

Bao gồm cả việc vợ chồng Đường Lập Bình tìm việc ở thành phố, chuyển trường cho Đường Chí Minh đến trường của Đường Quả, rồi sau đó, bất kể người nhà kia làm gì, đều có Đường Lập Đức ở đó giúp đỡ.

Bất kể người nhà kia có làm chuyện gì quá đáng, Đường Lập Đức đều cảm thấy không quá phận.

Ông trước sau nhớ rõ, Đường Lập Bình là anh trai ruột của ông, đã giúp đỡ ông học đại học.

【Vậy ký chủ, mẹ cô thì sao, sao cảm giác bà ấy và ba cô gần như là cùng một kiểu người vậy?】

Đường Quả xoa xoa khóe miệng, mới nói chuyện với hệ thống, "Ông ngoại mất sớm, bà ngoại có tổng cộng ba người con, Tống Trân Thu, mẹ tôi và Tống Thiên Lăng. Bọn họ đều là do bà ngoại một tay nuôi lớn, bốn người nương tựa lẫn nhau, mẹ tôi luôn coi trọng tình cảm gia đình. Dù cho bà ấy không phải là người con gái bà ngoại yêu thích nhất. Việc bà ấy cuối cùng vào được đại học, kỳ thật không phải là bà ngoại đối tốt với bà ấy, mà là thành tích của bà ấy đủ tốt, trong tình hình lúc đó chỉ có bà ấy có thể vào đại học."

"Nhưng bà ấy lại nhớ mãi chuyện này, hơn nữa bà ngoại thường xuyên nói bên tai bà ấy rằng, nếu không phải dì cả từ bỏ đi học, sớm lấy chồng, thì bà ấy làm sao có cơ hội."

【Đây rõ ràng là bắt cóc đạo đức mà, hơn nữa, những năm gần đây, nhà các cô cũng giúp đỡ nhà mẹ đẻ không ít rồi, thế nào cũng đã kết thúc nghĩa vụ, trả hết ân tình rồi chứ.】

"Biết làm sao được, phần lớn mọi người đều cảm thấy loại ân tình này là chưa trả hết. Hai người họ bây giờ vì khó khăn của nhà người khác mà ra vẻ hào phóng. Cứ chờ xem, sau này nhất định còn có chuyện kỳ lạ hơn nữa xảy ra."

Đường Quả một chút cũng không cảm thấy hai người coi tiền như rác kia sẽ dừng tay.

Tuy nói trong nguyên tác, nhà cô không đến nỗi trắng tay, nhưng cả đời sau này, Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa đều trợ cấp cho nhà người khác.

Đặc biệt là sau khi nguyên chủ chết, họ càng không muốn mất đi những tình thân này, còn điên cuồng hơn trước.

Xem con cái của anh chị em như con mình mà thương yêu. Đương nhiên, cuối cùng là lúc tuổi già thê lương, nếu không phải họ còn một căn nhà ở, phỏng chừng sẽ rơi vào cảnh không ai nhặt xác.

Hệ thống xem lại nguyên cốt truyện, cũng có chút sợ hãi.

Buổi chiều tan làm, Đường Quả ở chỗ cũ gặp Nguyên Sóc.

"Hôm nay chúng ta đổi một nhà hàng đi."

Nguyên Sóc ngạc nhiên một chút, "Không về nhà ngay mà vẫn muốn ăn ở ngoài sao?"

"Đúng vậy, trong nhà ngày nào cũng ăn chay, tôi chịu không nổi."

Nguyên Sóc nghe ra chút ý vị khác thường, "Nhà cô lại xảy ra chuyện gì sao?"

Những chuyện này anh thật ra không để ý, cả ngày chú ý chuyện nhà người khác, đó không phải là kẻ thích rình mò thì cũng là biến thái.

"Vốn dĩ nhà tôi cũng có cả trăm vạn tiền tiết kiệm, chỗ anh họ tôi gặp tai nạn xe cộ, ba mẹ tôi phỏng chừng cảm thấy áy náy, thanh toán tiền thuốc men, ở giữa không biết cho bao nhiêu tiền, sau đó lại cho họ mượn năm mươi vạn."

Đường Quả nói đến đây, liền thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Nguyên Sóc, thầm nghĩ, không thể tin nổi còn ở phía sau nữa kìa, "Trước đã nói rồi, mấy ngày trước, bà ngoại tôi đến, tìm mẹ tôi vay tiền, phải cho cậu út mua nhà trong thành phố, đem hết tiền còn lại trong nhà cho mượn hết, thậm chí mẹ tôi còn phải ứng trước lương tháng sau.

Sau đó, từ ngày đó trở đi, mẹ tôi ngày nào cũng làm đồ chay, đến một chút dầu mỡ cũng không thấy. Buổi trưa thì không nói, buổi sáng thì nấu chút mì chay ăn, ngày nào cũng ăn như vậy, ai mà chịu nổi, tôi lại không phải đang giảm béo."

"Bây giờ, nhà bác cả lại có chuyện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play