Chương 1242: Thiếu nữ coi tiền như rác
Bây giờ còn đem tiền bạc đưa ra ngoài, mỗi một việc như vậy, đều khiến cô không thể chấp nhận được.
May mắn là ba mẹ cô không phải người như thế.
"Ba mẹ chị không nghe lời khuyên, thì chị còn có thể làm sao bây giờ?" Đường Quả có chút bất lực nói, "Tiền ở trong tay họ, dù chị có ngăn cản được một lần, thì có thể ngăn cản được lần thứ hai sao?"
"Trước đây em nghe nói, họ định bán chiếc xe tồi tàn kia cho nhà chị, sao cuối cùng lại thành trực tiếp cho họ mười vạn tệ? Bác hai có phải ngốc không vậy? Dù là xe cũ nát, cũng phải cầm lấy chứ, còn vớt vát được chút tổn thất." Đường Mộng Mộng cằn nhằn.
Đường Quả cười mà không nói, mấu chốt bên trong cô làm sao có thể nói với đối phương được.
Ngay từ đầu cô chỉ muốn bán xe mà không cho mượn, chính là vì biết diễn biến cốt truyện sau này.
Nếu lúc đó cô chỉ cho Đường Chí Minh mượn xe, vì cô là chủ xe thì cuối cùng người chịu trách nhiệm và bồi thường tiền chắc chắn là cô.
Tuy nói, cuối cùng chuyện bồi thường tiền vẫn rơi xuống đầu ba mẹ cô.
Ít nhất cô đã tránh được trách nhiệm.
Hơn nữa, cô đã hạ quyết tâm, muốn cho hai người kia nếm thử mùi vị trắng tay, bị mọi người xa lánh.
Để cho họ mở to mắt ra nhìn xem, những người thích chiếm tiện nghi ngày thường được họ giúp đỡ kia, rốt cuộc là hạng người gì.
Không nếm chút đau khổ, họ vĩnh viễn sẽ không hiểu được bộ mặt thật của những người đó.
Đừng nhìn Đường Mộng Mộng có vẻ quan tâm cô, trên thực tế, Đường Mộng Mộng cũng là một cái loa phóng thanh.
Chỉ cần cô thật sự lộ ra điều gì đó, chẳng quá một tiếng, cả nhà họ Đường đều sẽ biết ý định của cô là gì.
Nhà họ Đường có một nhóm chat gia đình, có chuyện gì mới mẻ, đều sẽ tuyên dương trong nhóm.
Đường Mộng Mộng đến đây nói những điều này, chẳng qua là muốn nghe ngóng từ miệng cô mà thôi.
"Chị Tiểu Quả, thật ra em vẫn thấy, chiếc xe cũ nát kia, chị vẫn nên lấy lại. Em nghe nói, bây giờ mỗi ngày chị đều đi làm bằng phương tiện công cộng, có một chiếc xe để thay đi bộ vẫn tốt hơn nhiều." Đường Mộng Mộng tiếp tục nói.
Đường Quả khẽ cười, "Cũng tạm ổn, dậy sớm một chút, đi xe buýt cũng không tệ. Hơn nữa, chị lấy xe rồi, anh họ chị làm sao bây giờ? Chân cẳng anh ấy không tiện, chị chẳng lẽ lại thừa cơ người ta gặp nạn mà đi chiếm lợi sao?"
Đường Mộng Mộng thấy không moi được tin tức gì mới mẻ, liền không nói nhiều nữa.
Bắt đầu cầm điều khiển từ xa, vừa nhai kẹo cao su vừa xem TV, cũng không để ý đến Đường Quả.
Một buổi chiều nọ, Đường Quả tan làm.
Nguyên Sóc vẫn như cũ ở chỗ cũ nhìn cô ra khỏi tòa nhà công ty, sau đó lái xe tới như tình cờ gặp cô.
Hai người đang định hỏi thăm nhau thì Đường Mộng Mộng không biết từ đâu chạy tới, "Chị Tiểu Quả, chị tan làm rồi ạ? Em vừa đi dạo phố, hay là cùng nhau về nhé?"
Ngay lúc này, Đường Mộng Mộng nhìn thấy Nguyên Sóc đang đứng trước mặt Đường Quả.
Nguyên Sóc mặc một bộ tây trang giày da, vẻ ngoài lại tuấn tú, vừa vặn hợp gu những cô gái trẻ như Đường Mộng Mộng. Vừa nhìn thấy Nguyên Sóc, mắt cô ta đã sáng lên.
"Chị Tiểu Quả, vị này là ai vậy ạ? Đồng nghiệp của chị sao?"
Đường Mộng Mộng tuy rằng đang hỏi Đường Quả, nhưng mắt như dính chặt vào người Nguyên Sóc, cô ta trước đây đã gặp người đàn ông này rồi, chỉ là lúc đó không để ý nhiều, không ngờ, người đàn ông này lái xe tốt như vậy, gia cảnh chắc chắn cũng không tệ.
"Sao không giới thiệu một chút đi, chào anh, em tên là Đường Mộng Mộng, là em họ của chị Tiểu Quả, chị Tiểu Quả năm nay 22, em mười chín, nhỏ hơn chị Tiểu Quả ba tuổi."
Cái bộ dạng kia, chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng ra ý tứ Đường Quả già hơn cô ta ba tuổi.
Hệ thống: Hắn sai rồi, trước đây còn tưởng rằng Đường Mộng Mộng ở nhà họ Đường xem như một người bình thường, bây giờ mới biết được, đây đúng là một giuộc cả.