Chương 1241: Thiếu nữ coi tiền như rác
Đường Quả về đến nhà, liền thấy hai người kia vẻ mặt vô cùng hớn hở, cứ như trúng số độc đắc vậy.
Cô liền thấy lạ, họ vừa mất mười vạn tệ kia mà, sao lại vui vẻ như thế nhỉ?
Đường Quả hỏi họ, nhắc nhở chuyện bảo Lưu Xuân Nguyệt đổi xe, hoặc mang xe đi bảo dưỡng.
Hai người đều nói đã nói rồi.
Sau đó một thời gian, Đường Chí Minh xuất viện. Họ hàng nhà Đường đều đến, Đường Quả thấy Đường Lập Bình lái chiếc xe cũ, cẩn thận đỡ Đường Chí Minh vào xe.
Lúc này cô mới hiểu, cả nhà Lưu Xuân Nguyệt có lẽ đã không nghe lọt tai lời cô.
Chiếc xe kia mang đi bảo dưỡng, chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề. Đến lúc đó, người bảo dưỡng sẽ trực tiếp nói rõ với họ rằng xe cần phải bỏ đi, nếu còn lái nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cô khẽ cười một tiếng, "Tự làm tự chịu."
Hệ thống:Lỗi thời rồi.
"Tôi thấy cái xe Chí Minh mua trước đây cũng không tệ, chạy bao nhiêu năm rồi mà chẳng có vấn đề gì." Về đến nhà Đường Chí Minh, Lưu Xuân Nguyệt cười nói, "Đồ ngày xưa chất lượng tốt thật, chạy bao nhiêu năm cũng không hỏng, đâu như đồ bây giờ, hở ra là có vấn đề."
Bà ta nhớ lại chuyện đâm hỏng xe trước kia, còn tốn mười vạn tệ, xót hết cả lòng.
Cũng may, sau này mười vạn tệ kia vẫn về lại tay họ.
"Bác hai, chiếc xe này của thím đã mang đi bảo dưỡng chưa ạ?" Đường Quả cười hỏi.
Lưu Xuân Nguyệt trợn mắt, "Bảo dưỡng gì chứ, vẫn tốt thì cần gì bảo dưỡng? Đồ ngày xưa chất lượng khỏi bàn, chẳng có vấn đề gì hết. Tiểu Quả, không nói đâu xa, chỉ nói riêng chuyện chọn xe thôi, mắt nhìn của con thật sự không bằng Chí Minh nhà bác. Nhìn cái xe con mua trước kia kìa, đâm nhẹ một cái đã hỏng rồi, đúng là không bền."
Đường Quả: "..."
Hệ thống: [...]
Ghê thật.
Đâm nhẹ một cái đã hỏng rồi, đó là đâm nhẹ sao?
"Dù sao thì xe vẫn nên đi bảo dưỡng đúng hạn."
Đường Quả chỉ nói một câu như vậy, đương nhiên cuối cùng bị Lưu Xuân Nguyệt phản bác lại mấy câu, cuối cùng cô không nói gì nữa.
Lưu Xuân Nguyệt sau đó không để ý đến Đường Quả, cả nhà ngồi trong phòng khách nói cười rôm rả, chủ yếu đều xoay quanh chuyện nhà Lưu Xuân Nguyệt. Đường Lập Đức và Tống Tĩnh Hoa ngồi một bên, thỉnh thoảng chen vào một hai câu.
"Chị Tiểu Quả, chị cũng là nghĩ không ra, lại muốn bán xe cho anh Chí Minh, anh ấy lái xe lúc nào cũng như bay, bây giờ xảy ra chuyện rồi, không tìm chị gây phiền phức mới lạ."
Đường Mộng Mộng ngồi bên cạnh Đường Quả, vẫn nhai kẹo cao su, giọng nhỏ nhẹ nói, "Em nghe nói, bác hai và mợ hai mượn nhà họ năm mươi vạn tệ? Nhà chị cũng giàu thật, tiền thuốc men đều là bác hai mợ hai trả, sau này lại còn cho thêm mười vạn nữa. Bác hai mợ hai chắc chuẩn bị cho chị không ít của hồi môn đâu nhỉ?"
"Nói thật với em, của hồi môn của chị, chắc một xu cũng không có." Đường Quả nhỏ giọng nói, "Tiền của ba mẹ chị, họ tiêu thế nào chị thật sự không quản được."
"Nói gì vậy, chị Tiểu Quả, không phải em nói chị đâu, bác hai mợ hai cũng chỉ có một mình chị là con gái, sau này họ già rồi, tất cả tài sản chẳng phải là của chị sao, chuyện dưỡng lão của họ cũng phải đến lượt chị. Bây giờ cái gì cũng cho nhà khác, sau này gánh nặng trên vai chị lớn lắm đấy."
Đường Mộng Mộng luôn cảm thấy, bác hai và mợ hai của cô là hai người ngốc nghếch.
Không đối xử tốt với con gái mình, lại cố tình giúp đỡ người khác. Như chuyện với Đường Chí Minh đi, vậy mà còn tận tình chăm sóc từng li từng tí còn Lưu Xuân Nguyệt thì ngồi không.
Nếu là cô ta là Đường Quả, cô ta đã sớm nổi đóa lên rồi.