Nhà hát lớn Garcia không hề thay đổi.
Thời Uyên nhìn thấy trạm xe buýt cách đó không xa, đã vô số lần cậu ngồi ở đây, đợi một chuyến xe buýt về nhà. Trên xe buýt người người chen chúc, giống như một hộp cá mòi,  đã mấy lần cậu sợ đến nỗi suýt thắt nút đuôi. Sau này cậu rời đi, thành phố Phong Dương chỉ có xe điện, cậu không còn được trải nghiệm cảm giác lắc lư đó nữa, rồi sau này cậu ở bên Lục Thính Hàn, hễ Lục Thính Hàn rảnh rỗi là sẽ tự mình đến đón cậu, cậu cũng ít đi xe điện hơn.
Thời Uyên kể cho Lục Thính Hàn: “Lần đầu tiên em đi xe buýt suýt nữa thì ngã.”
Lục Thính Hàn: “Em không nắm được vòng tay?”
"Nắm được rồi, nhưng khi tài xế phanh gấp thì em nắm không vững nữa." Thời Uyên giải thích, “Sau đó, em toàn dùng đuôi quấn vào tay nắm.”
Thời Uyên có một cái đuôi mạnh mẽ, có thể xòe vảy để giữ thăng bằng, có thể nắm tay cầm và cũng có thể đánh người ta đến chấn động não.
Họ đi gần đến nhà hát, bức tượng đá cẩm thạch ở cửa treo đầy hoa, đẩy cửa bước vào, đại sảnh, hành lang, phòng biểu diễn... tất cả đều được hoa bao phủ. Hai người vào phòng biểu diễn số một, đây là sân khấu quen thuộc của đoàn kịch Hoa Hồng Dại, vở "Người tử đạo" đã được biểu diễn vô số lần, và cũng nhận được vô số tràng pháo tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play