Thế gian này, có luyện khí sĩ.
Mà luyện khí sĩ thì lại cần luyện đan luyện dược, cần rất nhiều linh thảo. Nhưng loại linh thảo này khác với các hoa màu thông thường, cực kỳ tiêu hao nông điền phân bón, tận mấy năm liền cũng không lấy lại được sức lực. Mặc dù pháp luật của Đại Hạ đã có minh văn rõ ràng, sau một năm trồng linh thảo thì không được trồng tiếp nữa, phải trả lại cho bách tính để họ trồng hoa màu.
Nhưng nông điền lợi nhuận ít, nếu trồng hoa màu thì một đến hai năm cũng không thu được lương.
Lương thực của bách tính không đủ lại còn phải nộp tiền thuế thuê đất. Ăn không no, họ chỉ có thể lên núi cày xới đất hoang để tìm đất mới trồng lương thực.
Còn nông điền mà bọn họ khai khẩn ra, sợ là không bao lâu nữa sẽ lại trồng linh thảo mà các luyện khí sĩ cần, bọn họ chỉ có thể rời đi.
Cứ lập đi lập lại như vậy, những lưu dân này có thể không di dời vào rừng núi sâu được sao?
Cho dù là trên núi có rất nhiều yêu ma tinh quái thì cũng phải đi thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ, chúng nhân cũng đã rời khỏi thành Liễu Hồ. Đến một ngã tư, nhìn về phía trước, chỉ thấy lau sậy liên miên, khí đen bốc lên, càng về phía nam, càng là núi lớn không thấy giới hạn, giống một con cự thú đang bò trên mặt đất vậy.
Vũ Thanh Ly nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT