Lục Kiều gặp được cô ấy nên mới nhắc nhở, về phần Lý Hồng Táo có muốn đến bệnh viện hay không thì Lục Kiều không thể quyết định được.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Đôi khi một suy nghĩ sai lầm của mỗi người có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác nhau.
Lý Thúy Hoa nghe con gái nói xong nhịn không được mà giật giật tay áo Lục Kiều, bà ấy nói với Lý Hồng Táo:
“Vợ Quảng Ninh à, cháu đừng để ý làm gì, con gái nhà bác có biết cái gì đâu, nó chỉ nói lung tung thôi. Cháu cứ từ từ đi đi nhé, bác và Kiều Kiều đi ra đồng đưa cơm trưa cho vị kia nhà bác, gặp lại cháu sau.”
Lý Thúy Hoa nói xong thì lôi kéo Lục Kiều nhanh chóng chuồn đi.
Nhìn bóng lưng của Lục Kiều, không hiểu sao trong lòng Lý Hồng Táo hơi bất an. Cô ấy cũng không còn tâm trạng nào để đi nữa, lập tức xoay người trở về…
Tới đồng, Lục Hoa Minh thấy Lý Thúy Hoa đưa Lục Kiều đến, ông ấy không thèm quan tâm làm tiếp công việc nữa, vội vàng đi tới.
Ông giơ tay tùy ý lau mồ hôi ở trên cổ, lên tiếng nói: “Sao Kiều Kiều lại tới đây thế? Hôm nay nóng quá, con ra ngoài cẩn thận say nắng đó. Bà cũng vậy nữa, nóng thế này còn đưa con gái ra ngoài phơi nắng.”
Lý Thúy Hoa bị phàn nàn nhưng hiếm khi không tức giận, chỉ lườm qua Lục Hoa Minh.
“Tôi còn có thể nói gì đây, con gái muốn tới đưa cơm cho ông, tôi cản làm sao được”
“Ha ha, tôi biết con gái đau lòng cho tôi mà.” Lục Hoa Minh cười ngây ngô, cởi mũ rơm trên đầu mình xuống rồi đặt lên đầu của Lục Kiều: “Kiều Kiều, đội mũ lên đi, nóng lắm đấy.”
Lục Kiều chỉ cảm thấy trên đầu mình đội mũ rơm, mũ rơm quá lớn nên Lục Kiều thấy tầm nhìn bị che khuất, cuống quít giơ tay lên kéo mũ rơm về phía sau, trước mắt lại trở nên sáng sủa trở lại.
Được rồi, hai vợ chồng này đều là người cuồng con gái.
Lục Hoa Minh húp sột soạt, chỉ chốc lát đã ăn xong cơm trưa, sau đó uống ừng ực hơn phân nửa bình nước rồi mới tiếp tục làm việc.
Lục Kiều nhìn bóng dáng Lục Hoa Minh khom lưng làm việc, trong lòng cô hơi khó chịu.
Lý Thúy Hoa bảo Lục Kiều tự đi về trước, bà ấy nhân đây cũng làm chốc lát đã rồi về nhà.
Lục Kiều cũng không rời đi, ngồi xổm dưới bóng cây nhìn cha mẹ làm việc dưới ruộng.
Cho đến khi trong bình không còn nước nữa Lục Kiều mới đi lấy nước sau đó lại trở về dưới bóng cây ngồi chờ.
Người trong thôn làm việc trong ruộng nhìn thấy Lục Kiều dưới bóng cây thì ai cũng cảm thấy ngạc nhiên, thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Kiều.
Mọi người nhìn cô gái nhỏ trắng trẻo trong bóng râm, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Lục Kiều này càng lớn càng xinh đẹp, thật giống như mọng nước, nhìn dáng dấp nhỏ nhắn môi hồng răng trắng kia đi, bọn họ thật đúng là chưa từng thấy qua người con gái nào đẹp hơn cô con gái của nhà họ Lục này.
Có không ít ánh mắt của mấy chàng trai không khống chế được mà nhìn về phía Lục Kiều, cho dù Lục Hoa Minh không ngừng trừng mắt với bọn họ cũng không khiến cho bọn họ thu ánh mắt lại.
Lục Hoa Minh ở trong ruộng phát hiện ánh mắt của mấy tên nhóc thối kia cứ nhìn chằm chằm con gái nhà mình, ông ấy cũng không còn tâm trạng nào để làm việc nữa, chỉ lo trừng mắt với người ta.
Mãi cho đến khi công việc cũng gần xong rồi, Lục Hoa Minh lập tức nóng lòng đưa Lý Thúy Hoa và con gái nhỏ về nhà.
Hừ hừ, con gái nhỏ nhà ông ấy mới không cho những thằng nhóc thối kia nhìn!
Đợi đến khi bóng dáng của Lục Kiều dần dần biến mất trên bờ ruộng, vẻ mặt của mấy thanh niên còn đang làm việc đầy tiếc nuối thu ánh mắt lại.
Dáng dấp của Lục Kiều thật đẹp, nếu cưới được cô gái nhỏ như vậy về nhà thì…
Bọn họ cũng chỉ mơ mộng chút thôi.
Một là người lớn trong nhà sẽ không đồng ý, còn có một người nữa chính là Lục Kiều người ta chắc chắn không để ý tới bọn họ.
Cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Chạng vạng tối, nhà họ Lưu…
“Quảng Ninh, bây giờ tính tình của vợ con càng lúc càng lớn rồi, mẹ mới nói mấy câu đã trốn trong phòng không chịu ra. Cô ta cũng đã không ra ngoài gần một ngày rồi, cũng không đưa con của mình theo, cô ta đang có ý gì đây hả? Con dâu thế này nếu đặt ở trước kia thì đã sớm bị người ta đuổi đi rồi.”
Lưu Quảng Ninh vừa vào sân thì nghe thấy tiếng mẹ già của mình đang than phiền.
“Mẹ, Hồng Táo đang mang thai con nhỏ, mẹ đừng so đo với cô ấy nữa.”
“Mẹ muốn so đo thì không chỉ thế này thôi đâu, chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày sinh rồi. Mẹ đã nói chuyện ổn thoả với bà đỡ Ngô rồi, đến lúc đó để cho bà ấy tới đây đỡ đẻ, hy vọng lần này sẽ là một cháu trai.”
“Con gái con cũng thích mà…”
Lưu Quảng Ninh còn chưa nói xong thì Vương Lệ Bình đã liên tục phỉ nhổ mấy tiếng: “Nói bậy nói bạ, mẹ muốn cháu trai. Quảng Ninh, mẹ nói rồi nhé, nếu còn là con gái nữa thì mẹ sẽ đuổi ra ngoài!”