Người ta vẫn thường nói, thế giới rộng lớn không thiếu gì chuyện lạ, cho nên một sinh viên huyền học như Lục Kiều hoàn toàn có thể chấp nhận loại chuyện cô đã bị xuyên sách này.
Nhưng chấp nhận là một chuyện, tốt xấu gì cũng phải cho cô một thân phận tốt chút chứ, cái gì mà đại tiểu thư nhà giàu gì gì đó, Lục Kiều cảm thấy hoàn toàn có thể, rất có thể.
Hạ yêu cầu xuống thấp chút vậy, chỉ một gia đình khá giả là được rồi.
Tuy nhiên trí tưởng tượng rất phong phú nhưng thực tế lại quá mỏng manh. Bây giờ cô đang trở lại trước khi giải phóng lần nữa!
Đã đến thì ở lại vậy.
Chắc chắn Lục Kiều sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tự sát để trở về thế giới cũ.
Nếu lỡ tự sát mà không chỉ không về được lại còn không bằng bây giờ thì chẳng phải là thảm hại hơn sao?
Ví dụ như sau khi chết rồi, mở mắt ra lại thấy ngay cả người cũng không làm được nữa?
Biến thành heo?
Chà, có phải rất vui vẻ không? Có phải rất bất ngờ không? Có phải rất kích thích không?
Vì thế, con người phải học cách biết thoả mãn.
Thân hình nhỏ bé gầy yếu cũng không sao, sau khi cô chăm chút thì sẽ tốt lên thôi.
Trong phòng, Lục Kiều nhớ đến bộ ngực khủng, cái eo nhỏ nhắn và đôi chân dài miên man của mình. Cô lại cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ nhắn của mình lúc này…
Lục Kiều vốn là người rất mạnh mẽ, đột nhiên biến thành dáng vẻ yếu đuối này.
Được rồi, cô cần thêm chút thời gian để thích nghi.
Buổi trưa…
Lục Kiều theo Lý Thúy Hoa ra ngoài, chuẩn bị đi đưa cơm trưa cho Lục Hoa Minh đang làm việc ở ngoài đồng.
Lúc đến cổng thôn, hai người gặp con dâu nhà họ Lưu đang ôm cái bụng lớn bước đi chậm chạp.
Lý Thúy Hoa liếc mắt nhìn cái bụng to của đối phương, bà ấy cười lớn trêu chọc nói: “Vợ của Quảng Ninh đấy à, nhìn bụng này của cháu chắc là sắp sinh rồi nhỉ?”
“Vâng, chỉ mấy ngày nữa thôi ạ, nếu bây giờ không đi lại nhiều thì tới lúc sinh khó lại khổ. Cũng không biết đây có phải là con trai không nữa.”
Vợ Quảng Ninh tên là Lý Hồng Táo, trong bụng cô ấy đã là đứa thứ ba rồi. Lúc trước cô ấy đã sinh được hai bé gái, Lý Hồng Táo đang lo rằng đứa thứ ba này cũng là con gái.
Bây giờ đàn ông toàn cần con trai, cô ấy liên tiếp sinh hai bé gái nên mẹ chồng đã sớm ghét bỏ rồi.
Nếu đứa con này lại là con gái thì chỉ sợ cuộc sống sau này của Lý Hồng Táo sẽ rất khó khăn.
“Nếu như là con trai thì tốt biết mấy, cháu đã sinh hai đứa con gái rồi.” Lý Hồng Táo nhíu mày nói.
Lục Kiều nghe thấy Lý Hồng Táo nói vậy thì ngước mắt lên nhìn lướt qua đối phương.
Lục Kiều cảm thấy thật ra việc sinh con trai hay con gái cũng giống nhau thôi mà, chúng đều phải chui ra từ trong bụng của phụ nữ. Nếu chúng nó có lương tâm thì còn được, nếu không có lương tâm thì già rồi vẫn còn phải lo lắng cho con mình nữa.
Người ta hay nói môi hồng dễ sinh con trai.
Hơn nữa Lý Hồng Táo lông mày bên trái dài, dáng cằm tròn, điều này cũng cho thấy cái thai này của Lý Hồng Táo là con trai, ông trời cũng coi như chiều theo nguyện vọng của Lý Hồng Táo.
“Chị dâu, cái thai này của chị chắc chắn là con trai.” Lục Kiều nở một nụ cười nhẹ với Lý Hồng Táo.
Lý Hồng Táo ngẩng đầu đối diện với dáng vẻ nhỏ nhắn cười tủm tỉm của Lục Kiều, cô ấy không khỏi sững sờ trong chốc lát
Trong lòng Lý Hồng Táo thầm cảm thán: Dáng dấp của cô con gái nhỏ nhà họ Lục này thật xinh đẹp, nhất là lúc cô cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy cô vừa nhu thuận vừa đáng yêu, khó trách trong thôn nhiều nam thanh niên thích Lục Kiều đến vậy.
Cô gái nhỏ xinh đẹp thế này ai mà không thích cơ chứ?
Nghe Lục Kiều nói đứa con này của mình là con trai, Lý Hồng Táo mỉm cười.
Cho dù là thật hay giả thì khi nghe được lời này, trong lòng Lý Hồng Táo cảm thấy rất thoải mái.
Lý Hồng Táo đang chuẩn bị nói chuyện thì Lục Kiều lại lên tiếng lần nữa.
“Nhưng mà có phải gần đây nửa đêm chị dâu ngủ không được ngon giấc đúng không? Sau khi tỉnh dậy thì cả người đầy mồ hôi, hơn nữa bụng còn hơi khó chịu?”
“Sao em biết được?” Lý Hồng Táo bật thốt lên hỏi.
Cũng chỉ mới ba bốn ngày qua, đúng là buổi tối Lý Hồng Táo ngủ không yên giấc như Lục Kiều nói, nửa đêm cô ấy còn cảm thấy bụng hơi khó chịu, sau khi thức dậy thì người cô ấy toàn là mồ hôi.
Có điều sao cô con gái nhỏ nhà họ Lục này lại biết được tình trạng của cô chứ?
“Chị dâu, nếu chị tin em thì hôm nay chị đến bệnh viện kiểm tra thử đi. Người ta có câu bệnh lâu ngày thành lương y, mấy năm nay em đã đi khám nhiều bác sĩ như thế rồi, tất nhiên em cũng hiểu được chút y học. Em thấy cái bụng này của chị dâu… hơi không tốt lắm.”
Lục Kiều nhìn ánh mắt nghi ngờ của đối phương, mỉm cười lên tiếng nói:
“Đương nhiên rồi, chị dâu không tin cũng được nhưng tốt nhất nên đến bệnh viện khám thử, nếu có ảnh hưởng đến đứa nhỏ thì chị dâu phải nhập viện kiểm tra, nếu đứa nhỏ không sao cả thì chị dâu cũng yên tâm hơn mà.”