PDD à, chẳng phải mày từng nói tao là người may mắn nhất sao?

"Rất muốn…"

Thôi được rồi.

Hạ Phong Sinh nằm vểnh lên trên giường bệnh.

Đừng để lần tới là tiễn bản thân đi thật sự.

Y tá đẩy xe thuốc bước vào phòng bệnh, kéo tấm rèm ngăn ra, bốn mắt nhìn nhau.

Y tá: 0v0

Hạ Phong Sinh: or2*

(*) or2 là một biểu tượng hình người đang quỳ gối cúi đầu, thể hiện sự bất lực, kính phục, hoặc đầu hàng.

"Cậu tỉnh rồi." Y tá vui vẻ nói.

Bây giờ nhìn thấy tư thế của cậu, rất khó để không sung sướng.

"Cảm thấy thế nào rồi?" Y tá hỏi.

Hạ Phong Sinh không uống nước một đêm rồi, cuống họng muốn bốc khói: "Vẫn ổn."

Y tá kiểm tra vết thương khâu sau tai cậu, một đêm trôi qua, hoàn hảo không tổn hại chút nào.

Cô nói mãi không ngừng: "Hôm qua cậu nằm trên bàn mổ, bác sĩ sợ cậu đi ngủ sẽ đè lên vết thương nên cố ý xếp tư thế cho cậu."

"Cậu xem đi, vết thương không nứt ra chút nào."

"Thế à?" Hạ Phong Sinh cười bất lực.

Nằm ở trên giường or2

Không thể có một tư thế nằm nào nhìn cho đỡ mất mặt tí được sao?

"Cậu chờ một chút, bác sĩ đang đi kiểm tra phòng, kiểm tra phòng xong sẽ lập tức tới xem cậu ngay." Y tá thay thuốc xong thì đẩy xe rời đi.

Phòng bệnh là phòng bệnh cho sáu người, giường treo rèm ngăn cách với giường ở giữa.

Hôm nay thời tiết tốt, trời xanh mây trắng nắng to, nhiệt độ không khí tăng lên, bên ngoài ấm áp, tất cả bệnh nhân trong phòng bệnh ngoại trừ Hạ Phong Sinh ra thì đều được người nhà đẩy ra ngoài phơi nắng.

Hạ Phong Sinh ngồi xuống quan sát xung quanh, các giường ngủ khác được sắp xếp tràn ngập hơi thở cuộc sống, khăn mặt, khăn tay nhỏ, hộp cơm, ấm nước nóng và rổ tỏa mùi thơm ngọt.

So sánh thì thấy tủ đầu giường cậu đơn điệu hơn rất nhiều.

Cậu cúi đầu nhìn một chút.

Một chai đường glucô y tá treo lên.

Hạ Phong Sinh ngửa đầu dốc hai ngụm cho mình.

Chạm đến vết thương sau tai khiến cậu đau nhe răng trợn mắt.

Thế giới hôn tôi bằng nỗi đau, tôi lập tức gọi 110 tố cáo nó quấy rối tình dục.

Sờ đến điện thoại, phát hiện mình không chỉ ngã mà điện thoại cũng mất rồi.

Hạ Phong Sinh: …

Con người sao có thể đen đủi đến mức này chứ.

Hạ Phong Sinh không biết thương thế của mình có nghiêm trọng không, chỉ nhớ mang máng mình có tỉnh một lần, lúc ấy bác sĩ đang khâu lại cho cậu.

"Cậu tỉnh rồi."

Ý thức Hạ Phong Sinh mơ hồ: Vâng."

Bác sĩ: "May mà đưa đến kịp lúc, nếu để máu chảy tiếp nữa thì có tiên cũng cứu không nổi."

Nghe bác sĩ nói ở hiện trường sự cố, máu cậu chảy như không cần tiền.

Dường như đang thông báo với cả thế giới: Blood is free!

Bác sĩ dùng chuyện xưa để cậu ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: "Cậu từng xem chuyện Hứa Tam Quan bán máu chưa?"

Hạ Phong Sinh ừ một tiếng.

"Nếu lúc ấy Hứa Tam Quan cầm chậu hứng bên cạnh cậu thì nửa đời sau không cần lo áo cơm." Bác sĩ nói.

Hạ Phong Sinh: …

Sau đó nữa cậu hoàn toàn mất ý thức.

Hạ Phong Sinh xuống giường hoạt động đi lại hai bước.

"Y tá, Hạ Phong Sinh ở phòng bệnh này sao?"

Giọng của lợn chết thành tinh.

Linh hồn Hạ Phong Sinh giống như một đóa hoa mất nước tiểu khô héo cực nhanh.

Người tới không chỉ có Dương Lợi Vạn, phía sau ông ta có mấy đàn em đi theo tới.

Hôm qua xe cứu thương tiến vào đại học Bắc Kinh được đăng trên diễn đàn, sinh viên đại học Bắc Kinh ai cũng có chuyện phải làm, lại đúng là tuần cuối kỳ, bài viết cũng không quá hot.

Đơn giản chính là tên xui xẻo nào đó bị thương được xe cứu thương đón đi.

Ngay từ đầu, mọi người chỉ cho rằng là một sự cố đơn thuần.

Mãi đến mấy tiếng trước khi tiệc rượu bắt đầu, Dương Lợi Vạn không tìm thấy người, trai đẹp trâu ngựa luôn làm sức lao động miễn phí không trả lời tin nhắn.

Ông ta cố ý nghe ngóng mới biết danh tiếng của tên xui xẻo đó là Hạ Phong Sinh.

Dương Lợi Vạn tiến vào: "Hạ Phong Sinh, ai cho phép cậu vào bệnh viện thời gian này!"

Hạ Phong Sinh: …

Bọn lâu la này, toàn nói những lời xúi người ta đi chết.

"Cậu có biết một mình cậu làm chậm trễ bao nhiêu chuyện rồi không!"

Sắp đến tiệc rượu tối nay, mấu chốt dự án có thể đàm phán thành công hay không, Hạ Phong Sinh như xe bị tuột xích vào thời khắc mấu chốt, ông ta phải làm sao bây giờ.

Sắc mặt Dương Lợi Vạn đỏ bừng, miệng há ra như chim hót hoa nở.

Hạ Phong Sinh tự động mở cơ chế bảo vệ bản thân, hai tai không nghe thấy gì cả, mất máu quá nhiều, ánh mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt Dương Lợi Vạn thay đổi đủ kiểu.

Heo kêu.

Loảng xoảng.

Cửa phòng bệnh phát ra tiếng kêu thảm.

"Ồn ào cái gì thế, có thể yên tĩnh một chút được không! Ầm ĩ như thế thì làm sao bệnh nhân nghỉ ngơi được!"

Bác sĩ dẫn theo mấy thực tập sinh khí thế hùng hổ tiến vào.

Áo blouse trắng đồng bộ, đi đường mang theo gió, giống như đội ngũ y học tinh nhuệ.

Liếc mắt dò xét Dương Lợi Vạn từ trên xuống dưới: "Mấy người coi nơi này là chợ bán thức ăn à?"

Không đợi Dương Lợi Vạn đáp trả, bác sĩ nhìn bọn họ nhiều người như vậy thì ghét bỏ nói: "Còn không bằng chợ bán thức ăn, ngay cả giỏ trái cây cũng không có."

Mặt Dương Lợi Vạn biến thành màu gan heo, vì để chứng minh bản thân, ông ta nói: "Tôi là giáo viên hướng dẫn của cậu thạc sĩ này."

Vẻ mặt bác sĩ trào phúng, ánh mắt ngứa mắt ông ta: "Dẫn dắt một thạc sĩ thôi đã khiến ông thỏa mãn như thế sao?"

Ông hất cằm lên, một loạt thực tập sinh xếp hàng sau lưng.

"Tôi đây dẫn dắt toàn tiến sĩ."

"..."

Tôi lạy cái kiểu so đo học thuật này.

Hạ Phong Sinh: Miệng lưỡi thật là sắc bén. ( app TYT - tytnovel )

Có sinh viên nhảy ra nói giúp Dương Lợi Vạn, hiện tại là cơ hội tốt để thể hiện trước mặt giáo viên hướng dẫn: "Trong hành lang còn có hai bệnh nhân đánh nhau đấy, sao mấy người lại mặc kệ?"

Đệ tử ruột của bác sĩ cảnh cáo cậu ta: "Đó là mini game hai người của người ta, cậu bớt lo đi, ghen tị thì đi xếp hàng."

"..."

Đúng là thầy nào trò nấy, có thầy giỏi tất có trò giỏi.

Bác sĩ giải tán đám người rồi đi tới trước mặt Hạ Phong Sinh, cầm trong tay tất cả báo cáo kiểm tra não bộ của cậu.

"Hạ Tam Quan."

Đệ tử ruột ngứa mũi, che miệng hắt hơi một cái: "A a a a hắt xì hơi… Hạ Phong Sinh!"

Kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Mặt bác sĩ không biến sắc, đổi lời: "Hạ Phong Sinh."

Hạ Phong Sinh: …

Cậu có thể tưởng tượng được cảnh hai thầy trò này về văn phòng đã buôn dưa về mình như nào rồi.

Bác sĩ kiểm tra cơ bản cho Hạ Phong Sinh.

Hạ Phong Sinh ngồi trên giường bệnh, cúi đầu để lộ ra vết thương đã khâu sau tai.

Hai mắt cụp xuống, đôi lông mi như cánh bước khẽ lay động, mái tóc thường ngày được chải gọn gàng cẩn thận, tỉ mỉ ra phía sau, lúc này dài quá trán phủ trên mặt.

Làn da trắng không có màu máu, bờ môi lại đỏ tươi.

Cảm giác tái nhợt quỷ dị âm u.

Bác sĩ hỏi thăm còn đau đầu không, còn choáng không.

Hạ Phong Sinh thành thật trả lời từng câu.

Bác sĩ giơ ảnh chụp CT giữa không trung, chỉ vào đó nói: "Nhìn vết thương bên ngoài có vẻ đáng sợ nhưng cũng may trong đầu không có gì đáng ngại, nhưng di chứng của chấn động não nhỏ có không ít."

Nói xong, bác sĩ đặt phim chụp xuống, hỏi Hạ Phong Sinh: "Cậu còn nhớ rõ mình là ai không?"

Người ngồi trên giường bệnh có đôi mắt đen láy và đôi môi đỏ rực, là những mảng màu nổi bật đậm nét.

"Tôi là Hạ Phong Sinh."

Hạ trong mùa hè, Phong Sinh trong phong sinh thủy khởi.

"Cậu có nhớ bọn họ là ai không?"

Giáo viên hướng dẫn nhíu mày, phát hiện chuyện không thích hợp, tiến lên mấy bước.

"Bác sĩ, ông có ý gì, ông nói cậu ta ngã một cái làm mình mất trí nhớ sao?"

Bác sĩ: "Không loại trừ khả năng này."

Thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, có gì mà kinh ngạc.

Giáo viên hướng dẫn cảm thấy vô cùng hoang đường, vẻ mặt như muốn nói ông có muốn nghe xem mình đang nói cái gì không, im lặng cười.

"Bác sĩ, nào có ai ngã một cái là mất trí nhớ, đây không phải đùa giỡn à?"

Nếu Hạ Phong Sinh thật sự mất trí nhớ thì tiệc rượu hôm nay phải làm sao bây giờ, ai lên nhảy đội múa nữ chứ!

"Có phải kiểm tra sai không?"

Bác sĩ liếc ông ta một cái: "Ông mà còn ồn ào trong phòng bệnh nữa thì cút ra ngoài."

"..."

Vẻ mặt giáo viên hướng dẫn lập tức đen như trái tim ông ta.

Đàm phán dự án đang rất gấp rút, đến phút chót Hạ Phong lại mất trí nhớ?

Nếu cậu mất trí nhớ, không nói đến sau này, tiệc rượu đêm nay chính là vấn đề.

Phía đầu tư chỉ mặt gọi tên muốn cậu tới.

Ông ta đi đâu lâm thời tìm ra Hạ Phong Sinh phiên bản 2.0 có thể khiến phía đầu tư hài lòng chứ.

Các đàn em nghe xong thì giữ im lặng, ở phía sau quay ra nhìn nhau.

Trước kia bọn họ có phiền toái gì đều tìm Hạ Phong Sinh nhờ giúp đỡ, cậu đều đồng ý trăm phần trăm, bây giờ cậu có khả năng mất trí nhớ, vậy bọn họ không có ai chỉ đạo làm việc và giúp đỡ sửa văn phải hoàn thành thế nào.

Hiện giờ còn là tuần thi cuối kỳ, còn một đống thứ phải chỉnh sửa.

Cả đám đều chảy mồ hôi cho chính mình.

Có người muốn đánh thức ký ức của Hạ Phong Sinh: "Đàn anh, anh còn biết em là ai không?"

Dương Lợi Vạn đẩy sinh viên ra, tiến lên: "Hạ Phong Sinh, tôi là thầy giáo của cậu, cậu còn nhớ rõ đúng không?"

Hạ Phong Sinh nhìn từng khuôn mặt lo lắng của giáo viên hướng dẫn và các đàn em.

Cả một đám người đến, vậy mà đến một giỏ trái cây cũng không có.

Vậy thì đương nhiên là…

"Không nhớ gì hết."

"Cậu có thấy Sinh Nhi của phòng chúng tôi không?"

Hà Cường túm lấy một bạn học cùng ký túc xá bên cạnh vừa bước ra, bắt đầu công cuộc tìm người của mình.

Thủ pháp độc đáo, bạn học kia mặc áo hoodie, cậu ấy túm chặt mũ lại, cổ áo lập tức siết chặt.

Bạn học bị bóp chặt đến mức thở lay lắt: "Không nhìn thấy, tối hôm qua cậu ấy không quay về sao?"

"Không có, cả đêm hôm qua cậu ấy không trở về, gọi điện thoại cũng không nghe."

Bạn học kinh hãi, giống như mấy dì nhiệt tình ở cửa thôn: "Còn tìm làm gì, cậu nhanh chóng lên sân thượng xem đi."

Không chừng ngồi ở tòa nhà nào đấy!

Một đêm trôi qua, nói không chừng đã… 

Hai người đối mặt với nhau, người nào cũng nuốt nước miếng, hàng năm đều có người nhảy lầu vì áp lực học tập.

Bởi vì có quá nhiều người nghĩ quẩn ngồi trên sân thượng nên trường học cố ý in lời trích dẫn an ủi trên từng sân thượng.

Muốn làm giảm phát sinh bi kịch.

"Cậu ăn cơm chưa, ăn cái gì, nhất định là tiệc."

"Người cậu thích có thích cậu không?"

"Đỗ cấp bốn, cấp sáu chưa?"

"Lại đến cuối kỳ rồi, học kỳ này nhất định học được không ít tri thức."

Kết quả lúc đầu chỉ là đi lên hóng hóng gió.

Xem hết thì trực tiếp nhảy xuống.

Không cho sống thì nói thẳng.

Nếu không phải đặc biệt phái bảo vệ theo dõi, hậu quả khó mà lường được.

Ngành tài chính vẫn luôn áp lực rất lớn.

Hà Cường nhìn Hạ Phong Sinh mỗi ngày đi sớm về trễ, bận bịu vắt chân lên ót, lúc ngủ cũng áp lực.

Hạ Phong Sinh lên sân thượng không hề khiến người ta ngạc nhiên.

Hà Cường và bạn học ngầm hiểu lẫn nhau: Cuối cùng cậu cũng không muốn sống nữa.

Hà Cường không có cách nào trơ mắt nhìn một mạng sống… một sinh mệnh nửa chết nửa sống mất đi trước mắt cậu ấy.

Chết tử tế không bằng sống lay lắt.

Huống hồ Hạ Phong Sinh làm bạn cùng phòng hay là làm bạn đều không có gì để xoi mói.

Cậu ấy gặp phải chuyện lớn nhỏ hoặc phiền phức gì, đối phương đều sẽ không chút do dự ra tay, có thể giúp sẽ giúp.

Lúc trước cậu ấy không có tiền mua quà sinh nhật cho bạn gái, Hạ Phong Sinh trực tiếp cho cậu ấy mượn một nghìn tệ không chớp mắt.

Đó còn là cuối tháng, trọng lượng của một nghìn tệ không cần nói nữa.

Tổng kết bằng hai chữ: Ba nuôi.

Hà Cường quay đầu chạy lên sân thượng tòa nhà ký túc, bạn học là người nhiệt tình nên cũng theo sát phía sau.

Hai người hùng hùng hổ hổ chạy đến cửa thang máy.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra.

Hạ Phong Sinh bước ra khỏi thang máy, rạng rỡ như nước.

Hà Cường: Hả?

Người biến mất một đêm cứ thế xuất hiện.

Hà Cường: "Sinh Nhi!"

Cậu ấy kích động ôm Hạ Phong Sinh, nói năng lộn xộn: "Tôi biết ngay cậu không nghĩ quẩn đến mức nhảy lầu mà, có chuyện gì đáng để nhảy từ trên lầu xuống chứ, hoàn toàn không có."

Thuận tiện đưa tay vỗ bả vai bạn học bên cạnh: "Cậu nói đúng không."

Bạn học phụ họa: "Đúng."

Hà Cường buông Hạ Phong Sinh ra, khi nhìn rõ băng gạc quấn trên đầu cậu thì nụ cười cứng đờ.

Giọng nói gằn ra từ trong hàm răng: "Không phải chứ, cậu nhảy thật à."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play