Tôi và Lâm Dịch nhanh chóng nhận được thư trả lời của cha mẹ. Mọi người đều bình an, hơn nữa họ còn nói sẽ tìm thời gian gọi chúng tôi vào cung gặp mặt.
Tôi khẽ thở dài, Lâm Dịch khoác cho tôi một chiếc áo choàng, nói:
- Đêm khuya, trời lạnh rồi, về phòng thôi. Em muốn ăn gì không để anh xuống bếp nấu cho em.
Tôi nhìn anh với vẻ ấm ức. Lâm Dịch: ?
Tôi: - Em muốn mukbang anh cơ.
Lâm Dịch: ...
Chắc mọi người cũng hiểu mà đúng không?
Cái chuyện "mukbang" nhau là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa của các cặp yêu nhau ở hiện đại, còn bây giờ á hả?
Ha ha.
Đừng nói thịt, đến miếng canh để húp còn không có nữa là.
Bây giờ tôi chỉ hận tại sao mình sống có đạo đức quá, có một bạn trai to cao đứng chình ình ở đó mà chỉ được nhìn chứ không được ăn.
Làm sao đây... Tôi muốn loạn luân quá đi hu hu hu.
Lâm Dịch im lặng. Anh xoa đầu tôi, nói:
- Chờ anh thêm một khoảng thời gian nữa... Bây giờ anh đã nắm trong tay phần lớn thế lực của phủ Tướng quân rồi. Đợi đến khi quyền lực trong tay anh đủ lớn, đến lúc đó sẽ không ai dám ngăn cản chúng ta nữa.
Tôi: ...
- Anh biết không phải em sợ luân thường đạo lý mà là kiêng kỵ xã hội cổ đại lễ giáo nghiêm khắc này. Miệng người đời đáng sợ lắm, em sợ làm hại đến cha mẹ của nguyên thân đúng không.
Tôi làu bàu: - Anh hiểu em thật đấy... Khoảng thời gian này, mẹ của nguyên thân đối xử với chúng ta thật sự rất tốt.
Lâm Dịch cười khẽ rồi nghiêm túc nói:
- Trong thư nói Cửu Thiên Tuế vẫn còn ở thế giới này, hy vọng cha sớm đoạt quyền thành công. Qua một khoảng thời gian nữa là cha của nguyên chủ cũng trở về từ Bắc Cương rồi...
Tôi: - Ờm... Đừng nói là anh đang nghía binh quyền trong tay ông ấy đấy nhé?
Lâm Dịch: - Ta hiểu người, người cũng hiểu ta.
Tôi: - Anh đúng là thằng con hiếu thảo đáng đồng tiền bát gạo đấy.
*
Bạch Cẩm đã trọng sinh được một thời gian rồi, hôm nay là ngày Hoàng Đế phải đến thỉnh an Thái Hậu.
Năm xưa lúc mắc bệnh nặng, tiên đế đã cưỡng ép cưới Bạch Cẩm về làm Hoàng Hậu để xung hỉ nhưng chẳng có tí tác dụng nào cả.
Kẻ đáng chết vẫn cứ chết.
Bùi Thừa chọn lọc trong số các hoàng tử, cuối cùng nhắm trúng Tam hoàng tử Tống Kỳ, cũng chính là gã Hoàng Đế chó chết hiện tại để dễ bề thao túng. Nhưng lúc vị hoàng tử này lên ngôi thì tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đã gần bốn mươi tuổi rồi.
Nỗi đau bị cưỡng bức dẫn tới tự tử ở kiếp trước vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, nàng cố nén hận thù xuống đáy lòng, bắt đầu tính toán làm sao để giết chết tên Hoàng Đế chó chết này. ( app TYT - tytnovel )
Nàng của bây giờ chỉ là một Thái Hậu bị giam cầm trong thâm cung mà thôi, vẫn chưa có đủ thực lực và chỗ dựa vững chắc nên cần phải tính kế lâu dài.
Qua một lát, Hoàng Đế đội kim quan mặc long bào bước vào Từ Ninh Cung. Các cung nhân chờ sẵn hai bên đường đều cúi gối hành lễ với ông ấy.
Thẩm Lâm Kỳ mắt không liếc ngang liếc dọc, khom lưng chắp tay với người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trên phượng ỷ, thần thái thong dong ôn hòa, giọng điệu cung kính:
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, chúc mẫu hậu phượng thể khang kiện, phúc thọ dài lâu.
Bạch Cẩm hơi ngạc nhiên nhìn vị Hoàng Đế trước mặt.
Kiếp trước đã thỉnh an biết bao nhiêu lần nên nàng rất rõ khi Hoàng Đế đến thỉnh an nàng, ngoài mặt thì có vẻ cung kính nhưng trong mắt sẽ lộ ra suy nghĩ gì.
Thèm muốn, tham lam, dâm tà, đánh giá...
Buồn nôn gớm ghiếc giống như bị một con cóc ghẻ sống trong cống rãnh bẩn thỉu nhìn chằm chằm.
Nhưng bây giờ ánh mắt của Hoàng Đế lại không khiến nàng cảm thấy một chút khó chịu nào, vô cùng bình thản ngay thẳng, khiến người đối diện có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Nhưng suy cho cùng nàng đã sống hai kiếp, đã chết một lần nên khả năng quan sát của nàng cũng càng thêm nhạy bén. Vị Hoàng Đế này thoạt nhìn có vẻ hiền lành dễ nói chuyện nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại bất giác dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác giống như khi xưa nàng nhìn thấy Bùi Thừa nắm giữ quyền lực trong tay.
Trong lòng nàng không khỏi chùng xuống.
Ông ấy không phải là gã Hoàng Đế chó chết kia nữa!
Trong lúc đó Thẩm Lâm Kỳ cũng đang quan sát vị Thái Hậu này từ trên xuống dưới. Nghe nói đây là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này thì phải?
Nhỏ thế này mà đã làm Thái Hậu rồi, trông còn nhỏ hơn con gái ông ấy nữa cơ.
Nhưng phải công nhận là đẹp thật, có điều không đẹp bằng con gái ông ấy. Con gái ông ấy mới là tuyệt vời nhất!
Kiếp trước còn trẻ thế mà đã chết rồi, đáng thương quá.
Cái gã Hoàng Đế chó chết nguyên chủ đúng là súc sinh!
Cũng may nữ chính không có khả năng đọc suy nghĩ, không thì chắc tức méo cả mũi. Ta coi ông là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà ông lại so ta với con gái ông hả?
Tiên sư nhà nó, bây giờ ta là trưởng bối của ông đấy!
Bạch Cẩm hoàn hồn, khẽ nói:
- Hoàng nhi miễn lễ, ngươi có lòng rồi.
Thẩm Lâm Kỳ đứng dậy ngồi xuống, dùng thái độ ôn hòa để trò chuyện với Bạch Cẩm. Mà càng nói, Bạch Cẩm lại càng cảm thấy sai sai.
Gì mà "ngự thiện phòng có làm mấy món điểm tâm hình bướm hình thỏ, người có thể nếm thử xem sao", gì mà "con gái thì phải xúng xính váy áo, cứ mặc mấy màu ảm đạm chết chóc này không đẹp tí nào", rồi gì mà "người có thể tìm thêm vài sở thích, ví dụ như chơi cờ, đọc sách, vận động. Trong cung cô quạnh, hay là người nuôi vài con mèo làm bạn cho vui", không thì "nếu người muốn, người có thể ra ngoài cung đi dạo, ngắm nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn, con gái vẫn nên hoạt bát một chút"...
*
Khóe mắt Bạch Cẩm giật giật. Trước đây mười câu thì chín câu Hoàng Đế đều nhắc về chuyện kia, còn vị Hoàng Đế này... Đang coi ta như con cháu của mình đấy à? Tên Hoàng Đế "pha-kè" kia, ông làm ơn nhớ rõ ai gia mới là trưởng bối của ông đó!
Mặc dù Bạch Cẩm đang mắng thầm trong lòng, nhưng thú thật thì đây làm lần đầu tiên nàng được cảm nhận kiểu quan tâm từ trưởng bối. Nàng là đích trưởng nữ của Bạch gia, gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc trên vai, mà những gia tộc lớn như nhà nàng thường có quy củ nghiêm ngặt. Từng hành vi cử chỉ đều phải theo khuôn phép, vì vậy cha mẹ vô cùng nghiêm khắc với nàng.
Hành vi cử chỉ của nàng phải phù hợp với tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các, đoan trang đài các, không được có hành động thất lễ. Ngay cả khi gặp phải khó khăn trắc trở gì cũng không được thể hiện ra, chỉ có thể gượng cười giấu trong lòng, không để trưởng bối lo lắng, giữ thể diện cho gia tộc.
Bạch Cẩm nghe Thẩm Lâm Kỳ quan tâm theo kiểu người cha già như vậy, nói không cảm động là giả. Suy cho cùng Bạch Cẩm bây giờ cũng chỉ mới mười sáu tuổi, kiếp trước lúc chết còn chưa đầy hai mươi. Con gái ở cái tuổi này vô cùng nhạy cảm, khát khao tình yêu, nhưng lại tràn đầy ý chí, hướng tới tự do. Họ thích những thứ rực rỡ, thế giới trong mắt họ tươi sáng, họ muốn khám phá, họ không muốn kìm nén cảm xúc của mình.
Thật ra, Thẩm Lâm Kỳ đã bỏ rất nhiều công sức vào việc nuôi dạy con gái, cũng vì thế mà vừa nhìn thấy một cô gái nhỏ như vậy, ông không kìm được mà muốn quan tâm một chút.
Bầu không khí giữa hai người vừa quái dị lại vừa hòa hợp.
Sau khi Thẩm Lâm Kỳ rời đi, rất nhanh đã có người hầu từ Ngự thiện phòng bưng đến đủ loại bánh ngọt. Có hình con bướm, hình hoa đào, hình thỏ hình rùa, còn có hình chó corgi rất đáng yêu.
Bạch Cẩm: ...Gã Hoàng Đế này thật sự coi mình như con nít rồi. Nhưng mà, ta là Thái Hậu đó!
Cơ mà bánh này ngon thật, thơm quá đi mất.