Đêm khuya tĩnh lặng, cũng là lúc cấm quân lơ là nhất, Diệp Tinh mặc bộ đồ bó sát màu đen, gần như hòa làm một với màn đêm. Bà ấy nhẹ nhàng xuyên qua các mái hiên, bờ tường trong hoàng cung, bước chân nhẹ nhàng không để lại tiếng động, thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma. Sơ đồ hoàng cung hiện rõ trong đầu bà ấy nên bà ấy dễ dàng tránh được cổng chính canh gác nghiêm ngặt và các thị vệ tuần tra, đi thẳng một mạch đến tẩm cung của Hoàng Đế.

Thẩm Lâm Kỳ vừa tiễn thằng con đần độn của mình về. Thẩm Ứng Hồi hoàn toàn không biết xử lý tấu chương như thế nào, vậy là mang tất cả qua vứt cho người cha già tần tảo rồi phủi mông bỏ đi.

Thẩm Lâm Kỳ mở một quyển tấu chương ra, đó là bản Cửu Thiên Tuế cũ đã phê duyệt sẵn rồi. Nét chữ trong tấu chương mạnh mẽ sắc bén, khí thế hùng hồn, từng nét từng từng nét như ẩn chứa sát khí.

Thẩm Lâm Kỳ trải giấy Tuyên Thành ra, cầm bút chấm mực, một dòng chữ có phong cách hoàn toàn khác với tấu chương hiện ra, nhẹ nhàng tao nhã, thản nhiên điềm đạm, không bộc lộ khí thế quá mạnh. Vậy mà viết một hồi, không ngờ nét chữ kia lại từ từ giống với nét chữ trên tấu chương.

Nét chữ cứng cáp dứt khoát, khí thế hùng hồn, từng nét từng nét mạnh mẽ rắn rỏi, ở những chỗ nhỏ nhất dường như có sát ý xuyên giấy mà ra. Sau khi thử thêm vài lần nữa thì chữ viết của hai người gần như có thể lấy giả làm thật.

Thẩm Lâm Kỳ hài lòng gác bút xuống, đặt tờ giấy Tuyên Thành lên ngọn nến đốt thành tro rồi bắt đầu phê duyệt tấu chương. Tuy ở hiện đại ông ấy là một thương nhân nhưng cả nhà đều biết ông ấy còn là một giáo sư lịch sử.

Năng lực thế nào, không cần nói cũng đủ biết rồi nhỉ. Ông ấy chỉ cần dùng vài dòng đã có thể vạch ra những khuyết điểm trong chính sách do một quan viên nào đó đưa ra, nhưng ông ấy cũng không phủ nhận hoàn toàn mà dựa trên cơ sở đó để hướng dẫn vị quan viên này cải tiến hoàn thiện, khiến nó phù hợp hơn với tình hình đất nước. Sang một tấu chương khác thì ông ấy phủ quyết việc bổ nhiệm một quan viên nào đó. Tính cách và năng lực của vị quan này không phù hợp với vị trí đó, nhưng có một vị trí khác thích hợp với hắn hơn.

Rồi còn thiên tai, tình hình ở biên cương...

Ngay lúc Hoàng Đế đang vô cùng tập trung thì đột nhiên có một bóng đen vọt vào từ khung cửa sổ. Một làn gió nhẹ thoáng qua khiến ngọn nến trên bàn lay động ba lần.

Một bóng đen xuất hiện cạnh Hoàng Đế.

Thẩm Lâm Kỳ rủ mắt xuống, thấy trước cổ họng là một con dao găm lóe lên tia sáng lạnh lẽo đang dí sát vào. Rồi ông ấy lại ngẩng đầu lên, đối diện là người phụ nữ mặc đồ đen che mặt đang lạnh lùng nhìn mình.

Thẩm Lâm Kỳ khẽ gọi: - Tinh Tinh.

Trong mắt người phụ nữ áo đen lóe lên vẻ kinh ngạc. Bà ấy kéo lớp khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh sắc sảo nhưng cũng khó che giấu được vẻ đẹp khéo léo bên trong.

Ngoại hình hoàn toàn khác với vợ ông ấy lúc còn ở hiện đại. ( app TYT - tytnovel )

Diệp Tinh cất dao găm đi, nhướng mày:

- Nhận ra em nhanh vậy sao?

Thẩm Lâm Kỳ đặt bút lông xuống, đứng dậy, ánh mắt mang theo tình yêu và nỗi nhớ nhung:

- Sao anh có thể không nhận ra vợ của mình được?

Diệp Tinh khoanh tay trước ngực, quan sát kỹ khuôn mặt tuấn tú thư sinh của Hoàng Đế, phát hiện trên đó không có tí hoảng sợ nào khi bị ám sát thì đột nhiên cảm thấy hơi bực bội:

- Vừa nãy em cũng gặp thằng con trời đánh kia. Thằng nhãi đó vừa thấy em là run lẩy bẩy, còn hét to nữ hiệp tha mạng, nhìn nhau cả buổi vẫn không nhận ra em là mẹ ruột của nó!

Chồng thì tốt lắm, nhưng thằng con này khiến bà ấy chưa bao giờ thôi suy nghĩ nhét nó lại vào bụng!

Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh uống một ngụm trà:

- Ít nhất thì nó không trượt chân quỳ phịch xuống trước mặt em giữa chốn đông người.

Diệp Tinh: ...

Thẩm Lâm Kỳ nắm tay Diệp Tinh ngồi xuống giường, tò mò hỏi:

- Thân phận bây giờ của em là...

Ông ây do dự một hồi rồi thốt ra hai chữ: - Thích khách?

Diệp Tinh: - Đúng vậy, nói đúng hơn là sát thủ, danh hiệu Tuyền Cơ.

Thẩm Lâm Kỳ trầm ngâm: - ...Nếu anh nhớ không nhầm thì là sát thủ đứng đầu Huyết Ảnh Điện, Tuyền Cơ?

Diệp Tinh khen ngợi: - Đúng rồi. Mà em còn mới nhận một nhiệm vụ, là ám sát cẩu Hoàng Đế.

Cẩu Hoàng Đế Thẩm Lâm Kỳ: ...

Thẩm Lâm Kỳ cười gượng: - Tinh Tinh à, anh thấy tội anh chưa tới nỗi đáng chết đâu.

Đột nhiên, bên tai họ vang lên tiếng xé gió rất nhỏ. Diệp Tinh lạnh mặt, dùng tay không bắt lấy mũi tên bắn từ ngoài vào. Đợi đến khi bà ấy chạy tới cạnh cửa sổ nhìn thử thì không còn thấy bóng dáng của bất kỳ ai nữa.

Diệp Tinh nhìn mũi tên trong tay, đuôi mũi tên buộc một ống trúc mảnh dài. Bà ấy mở ống trúc ra, tìm thấy một cuộn giấy nhỏ nằm trong ruột của nó. Sau khi đọc hết nội dung trên đó, khóe miệng bà ấy giật giật như bị trúng gió.

Thẩm Lâm Kỳ nhíu mày: - Cái gì thế?

Khi dòng chữ bằng tiếng Anh trong đó đập vào mắt thì tới lượt ông ấy im lặng.

[Dear dad and brother,

How have you been recently? Lam Dich and I are in a terrible situation. We've somehow ended up as the daughter and the son of the General of Zhenbei. Is there any time travel more absurd than this? 

I also don't know how Mom and Grandpa are doing. Dad, you need to keep an eye on my brother. The subordinates of the Nine Thousand Years are not to be underestimated. With his intelligence, I'm worried he won't survive even a single episode in the depths of the palace.]

Dịch ra là:

[Cha và anh trai thân mến,

Dạo này hai người thế nào? Con và Lâm Dịch thì không ổn chút nào, bọn con xuyên thành con gái và con trai của Trấn Bắc tướng quân rồi, còn có ai xuyên không hoang đường hơn chúng con nữa không?

Cũng không biết mẹ và ông nội thế nào rồi. Mà cha ơi, cha nhớ phải trông chừng anh con cho kỹ nhé, thuộc hạ của Cửu Thiên Tuế không phải dạng vừa đâu. Với cái chỉ số IQ của anh ấy, con sợ là anh ấy không sống nổi qua một tập trong thâm cung đâu.]

Thẩm Lâm Kỳ gấp tờ giấy lại:

- Còn dùng tiếng Anh nữa à? Cẩn thận ghê, đây mới đúng là con gái anh.

Diệp Tinh nhíu mày:

- Hai đứa nó xuyên thành chị em à? Em cứ tưởng em xuyên thành sát thủ rồi lại nhận nhiệm vụ đi giết chồng mình đã là thái quá lắm rồi, không ngờ...

Hai người im lặng nhìn nhau, đồng thanh nói: - Họ hình như tụi nó còn khó đỡ hơn.

Thẩm Lâm Kỳ: - Vài hôm nữa hẹn tụi nó gặp mặt một lần nhé. - Nói rồi ông ấy lại thấy nhức nhức cái đầu: - Cũng không biết cha xuyên vào ai nữa.

Diệp Tinh thì không quá lo lắng cho cha chồng, bà ấy rất tin vào bản lĩnh của ông cụ:

- Xưa giờ cha mình, ờ... Co được dãn được, dù đến đâu thì ông ấy cũng sống rất khá thôi.

Thẩm Lâm Kỳ gật đầu tán đồng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play