Cửu Vụ không nhịn được mà khẽ cong khóe môi: “Tây Quyết, quả thật là một nơi đầy lãng mạn.”
Huyền Ý dừng ánh nhìn trên độ cong nơi khóe môi nàng một hồi lâu, rồi mới nhìn về phía ánh ráng đỏ rực rỡ: “Trong lòng họ, sương mù nơi Cửu Xuyên Tuấn là cảnh đẹp nhất của Tây Quyết, là thần nữ ẩn mình giữa mây tầng không thấy thế nhân, là phúc trạch riêng thuộc về Tây Quyết, cũng là… tên của nàng.”
Ý cười của Cửu Vụ cứng lại trên gương mặt, nàng ngẩn ngơ nhìn về chân trời xa xăm, ánh ráng đỏ phản chiếu trong đôi mắt màu hạnh, mông lung và đượm ướt: “Tên của ta…”
Nàng là đứa bé mồ côi trôi dạt từ con suối đến trấn Kim Giang trên một chiếc thuyền nan, là đứa ăn xin không cha không mẹ, gió sương dãi nắng, lúc đó trên người nàng chỉ còn một chiếc khóa bạc nhỏ khắc chữ đeo trên cổ. Khi còn nhỏ nàng không biết chữ, đem khóa bạc đến tiệm cầm đồ đổi được vài đồng tiền, người làm ở đó tốt bụng nói cho nàng biết, trên khóa bạc khắc hai chữ “Cửu Vụ”, còn viết hai chữ ấy ra đưa cho nàng.
Nàng không biết “Cửu Vụ” là gì, thậm chí chẳng rõ có được tính là tên họ hay không, nhưng vì chỉ biết viết hai chữ ấy, nên nàng liền lấy đó làm tên của mình.
Thì ra, đây thật sự là tên của nàng, một cái tên rất đẹp.
“Huyền Ý, ta… ta tìm được tên của mình rồi!” Cửu Vụ nắm chặt tay áo của Huyền Ý, quên luôn gọi là sư huynh, lời nói vì kích động mà trở nên lắp bắp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play