“Đã có thể cùng nhau chiến đấu, thì là bằng hữu, tự nhiên phải đối đãi tốt với nó.” Tưởng Phù Dung thu hồi trường kiếm.
“Đội nhân mã xuất thành cầu viện đã có tin tức gì chưa?” Hắn hỏi.
Võ tướng lắc đầu: “Không dễ dàng. Nay là loạn thế, chư thành đều lo tai ương ập tới, ai lại chịu điều binh trợ chiến? Chỉ có thể cầu nguyện quân đội đế đô Lãm Nguyệt và chư vị tiên sĩ ở Ngọc Lan thành mau chóng đến nơi.”
Tưởng Phù Dung cụp mắt xuống: “Nếu bọn họ mãi vẫn không đến thì sao?”
Võ tướng chau mày: “Tiểu công tử sao lại nói vậy?”
Tưởng Phù Dung khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ là do lòng ta xao động.”
Hắn từng nghe lão đồ tể họ Từ cứu mình kể, Ngọc Lan thành và Chỉ Ấp thành chỉ cách nhau một thành, người cầu viện hôm qua, hẳn giờ Tý đêm qua đã đến Ngọc Lan thành, mãi vẫn không thấy hồi âm. Hoặc là, tình hình trong Ngọc Lan thành đã loạn đến mức không thể điều động binh lực. Hoặc là... Chỉ Ấp thành đã bị bỏ rơi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play