Hắn không trở về khách sạn mà đưa Tô Đề lên xe, đặt cậu ngồi ở ghế phụ. Tô Đề vẫn còn nắm tóc hắn, không chịu buông. Suốt cả quãng đường, Mạnh Lan Trạo lái xe, còn Tô Đề thì cứ cầm mãi sợi tóc ấy.
Tâm trạng Tô Đề dần dịu xuống. Đôi mắt ươn ướt vẫn còn vương nước, nhìn quanh khung cảnh xa lạ: “Đây là đâu vậy?”
Mạnh Lan Trạo mỉm cười: “Tôi đưa cậu đến gặp mẹ tôi.”
Mộ của Mạnh Trí nằm ở nơi này.
“Cậu từng hỏi tôi có biết vẽ tranh không mà, phải không?” Mạnh Lan Trạo nắm tay Tô Đề, chậm rãi bước về phía nghĩa trang giữa lưng chừng núi.
“Hồi nhỏ tôi từng học vẽ với mẹ một thời gian.”
“Cũng gọi là biết một chút.” Hắn nhún vai. “Nhưng chắc chắn không giỏi bằng mẹ. Thật ra tôi không đam mê lắm, học một thời gian rồi bỏ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT