Tay cầm súng của tôi nhắm đến khá chuẩn. Đã quan 04 năm rồi, tôi lại có thể cảm nhận loại cảm giác nặng nề, lạnh băng của một cây súng.
Con sói to trên vách núi cũng phát hiện ra tôi đang nhìn nó, bèn đứng dậy khỏi mỏm đá. Hình thể của nó phải lớn hơn một phần ba, so với sói thường.
“Muốn chạy à?”
Bị họng súng chỉa vào, con sói hoang kia nhảy dựng lên, trong khi ánh mắt của tôi đang nhìn chằm chằm vào nó.
Theo lý thuyết, nếu ở giữa sương mù, thị giác của con người không thể nào bắt kịp tốc độ di chuyển nhanh của động vật. Nhưng mà, tôi không mắc phải điểm yếu khách quan như thế.
“Đội trưởng Thiết, thằng nhãi này ra vẻ ta đây thôi. Chẳng lẽ cô nghĩ rằng nó có thể bắn gục con sói xuyên qua sương mù?” Trần Phong thấy Thiết Ngưng Hương siết chặt nắm tay, tỏ vẻ hy vọng, gã liền cảm thấy khó chịu.
“Đừng nói bắn chết, thằng này có thể tìm ra con sói đầu đàn hay không, là cả một vấn đề đấy! Phân tích thì giỏi lắm, nhưng cũng là lý thuyết suông mà thôi!” Trần Phong nói cả buổi, nhưng chẳng ai hùa theo gã. Tên này bèn quê độ, hừ nhẹ, rồi bước gần đến Thiết Ngưng Hương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT