Thiết Ngưng Hương nhớ lại, nói: “Khóe mắt của người giữ nghĩa trang có một mụt nhọt, tuổi hơn bốn mươi, miệng rất rộng. Tôi chưa thấy ông ấy cười bao giờ, mặt lúc nào cũng căng thẳng.”
Dáng dấp của gã này có vẻ lạ lẫm, đúng là tôi chưa từng gặp qua: “Chẳng nhẽ gã là đồng bọn của Lộc Hưng à?”
“Đúng rồi, tên đó khoác áo đen, trên cổ có xăm hình con rắn.”
Thiết Ngưng Hương bổ sung: “Gã ăn mặc có vẻ rất kỳ quái, nhưng lúc ấy bọn tôi nghĩ đó là phong tục của người giữ nghĩa trang, nên cũng chẳng hỏi han gì nhiều.”
“Khoác áo đen à?” Lúc trên xe taxi, bác tài bảo rằng, vừa có một nhóm cảnh sát vừa chạy về hướng đó, liền có một người gọi taxi chở về nghĩa trang Tùng Lâm này. Và dĩ nhiên, người đó cũng mặc áo đen.
Tôi vốn tưởng đó là Cổ tiên sinh, nhưng hiện tại xem ra, đó là thủ hạ của Lộc Hưng rồi: “Kế hoạch tinh vi, sắp xếp tầng tầng, rõ ràng là thằng ấy muốn đối nghịch với cảnh sát đến cùng đây mà.”
Sương mù vẫn bao phủ khắp lối. Giờ đã là ban trưa, nhưng làn sương xám vẫn quanh quẩn nơi khe suối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play