Rời khỏi thị trấn Thanh Thủy, đi trên con đường núi gồ ghề, không có con đường bê tông như tưởng tượng, hai bên là ruộng đồng, không khí nóng bức chỉ khiến người ta cảm thấy bức bối.

Tô Tiểu Tô ngồi trên xe bò thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Lâm Vũ, những thanh niên trí thức đi theo phía sau không thoải mái như vậy. (Truyện đăng trên app TYT)

Hai nữ thanh niên trí thức trán đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, đi vài bước lại thở hổn hển rõ ràng là mệt không nhẹ. 

Nam thanh niên trí thức còn khá hơn một chút, rõ nhất là cậu công tử béo trắng kia chỉ thấy người này há miệng thở hổn hển. 

Những giọt mồ hôi trên mặt không ngừng rơi xuống, mặt đỏ gay nếu không có người đàn ông bên cạnh đỡ có lẽ đã gục ngã từ lâu.

Với thể trạng này ở nông thôn có thể trồng trọt được không? Mặc dù cô cũng không phải là người thích hợp để trồng trọt. 

Một giờ sau đổi nhóm người khác ngồi xe bò, ba người Tô Tiểu Tô phải xuống đi bộ. Phó Vân Châu và Tiêu Khôn nhìn cậu béo thảm hại đành để cậu ta ngồi lên xe bò, cậu béo vui vẻ nói ‘khi về sẽ mời họ ăn đồ.’. 

Ba giờ sau, Tô Tiểu Tô nhìn cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vu lòng chùng xuống, thời gian dài như vậy vẫn chưa đến xem ra đội sản xuất Hồng Sơn còn hẻo lánh, nghèo khó hơn cô tưởng tượng.

Ý Tầm Tuyết cũng nhíu mày nhẹ không nhịn được hỏi ông lão đánh xe bò: “Chú ơi, xin hỏi chúng ta còn bao xa nữa mới đến đội sản xuất.” 

Trương Đại Thắng thản nhiên nói: “Sắp rồi.” 

“Bác ơi, không biết sắp rồi này là còn mấy phút nữa mới đến.”

Mọi người mong đợi nhìn đồi núi trước mặt, cảm thấy qua đồi núi này sẽ thấy làng

“Còn một giờ nữa.” Trương Đại Thắng lại bắt đầu hút thuốc lào, con bò già biết đường không cần đánh cũng biết nhà ở đâu.

Biểu cảm của mọi người suýt không giữ được, Tô Tiểu Tô với vẻ mặt quả nhiên như thế.

Vừa đi qua đồi núi trước mắt lại xuất hiện một con đường đất quanh, mọi người suýt sụp đổ.

Khi hoàng hôn lúc mọi người thực sự không thể chịu đựng được nữa thì trước mắt cuối cùng xuất hiện một ngôi làng nhỏ. 

Xung quanh bốn bề là núi, giữa thung lũng là một ngôi làng nhỏ khoảng hơn trăm hộ gia đình nhìn thoáng qua chủ yếu là những ngôi nhà đất thấp bé rải rác. 

Tô Tiểu Tô hơi sửng sốt, đối với người đã quen sống cuộc sống xa hoa hạng nhất ở kiếp trước thực sự cú sốc khá lớn.

Không nhịn được lại trong lòng chửi rủa Phán Quan một trận, bị lão già này lừa rồi.

Những người khác chân quá đau, cuối cùng cũng đến bây giờ họ chỉ muốn nghỉ ngơi.

Trương Đại Thắng dẫn họ đến cổng làng, dưới cây liễu lớn ở cổng làng có mấy bà già đang dán đế giày thấy Trương Đại Thắng liền chào hỏi. 

“Trưởng thôn về rồi à."

"Trưởng thôn lại đi đón thanh niên trí thức sao? Chả hiểu sao cứ sắp xếp nhiều thanh niên trí thức trong làng chúng ta làm gì, cũng không giúp được gì.”

“Đúng vậy.”

Trương Đại Thắng gõ gõ tẩu thuốc quát: “Lảm nhảm chi vậy, ai lo việc nấy đi. Đây là chính sách của cấp trên, chúng ta chỉ lo thực hiện là được.”, nói xong liền đánh xe đi. 

Các thanh niên trí thức trong lòng giật thót, không ngờ người này lại là trưởng thôn nếu biết sớm thái độ của họ vừa rồi nên tốt hơn, không biết có đắc tội không? 

Tô Tiểu Tô tự khen ngợi hành động khôn ngoan của mình, may mắn ngay từ đầu đã làm quen dù sau này không giúp được cô điều gì nhưng chắc sẽ không gây khó dễ. 

Vài phút sau đến trước một sân lớn trên đồi cách làng khoảng trăm mét, đây là điểm thanh niên trí thức. 

Hai phòng bên phải là ký túc xá nữ thanh niên trí thức, hai phòng bên trái là ký túc xá nam thanh niên trí thức.

“Lưu Kiến Quốc.” Trương Đại Thắng gọi vào sân.

Một người đàn ông chiều cao trung bình da hơi đen, khuôn mặt vuông điển hình với đôi mắt to, người có vẻ tiều tụy nhìn là biết một người thường xuyên lao động nhưng trên người vẫn còn một chút khí chất học thuật. 

“Trưởng thôn, ông đến rồi.” Lưu Kiến Quốc nhìn đám người trước mặt cũng biết thanh niên trí thức mới đến đã tới. 

“Đây là thanh niên trí thức mới đến, cậu xem sắp xếp cho họ làm công việc. Tôi về trước.” Trưởng thôn Trương nói xong cũng không nhìn những thanh niên trí thức này đánh xe đi luôn. 

Tô Tiểu Tô trầm ngâm nhìn bóng lưng trưởng thôn Trương đi xa, ba chữ không ưa gần như viết trên mặt, xem ra mâu thuẫn giữa dân làng và điểm thanh niên trí thức không ít.

Tô Tiểu Tô quyết định xem xét tình hình trước đã.

“Tôi là Lưu Kiến Quốc là người phụ trách điểm thanh niên trí thức, sau này có việc gì các bạn có thể tìm tôi. Vào đi! Bên trái là nam thanh niên trí thức ở, bên phải là nữ thanh niên trí thức ở. Hiện tại điểm thanh niên trí thức của chúng ta tính cả tôi có tổng cộng năm nam thanh niên trí thức, bốn nữ thanh niên trí thức, họ đều đi làm rồi chưa về."

"Nấu ăn mọi người thay phiên nhau hai người một nhóm, những việc nặng như chặt củi gánh nước nếu nữ thanh niên trí thức không muốn làm có thể đổi với nam thanh niên trí thức, cái này tùy các bạn sắp xếp cá nhân miễn là không ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người là được. Về lương thực, các bạn mới đến nên ngày mai có thể đến ủy ban làng vay mượn. Mỗi người có thể mượn ba mươi cân lương thực thô sau này dùng điểm công để trả.”

“Chỉ có lương thực thô thôi sao?” Cậu béo hỏi, cậu ta luôn ăn lương thực tinh không thể ăn quen lương thực thô.

Lưu Kiến Quốc nhìn cậu ta một cái, nhìn thân hình và trang phục của cậu ta liền biết điều kiện gia đình chắc chắn không tệ nên nói: “Lương thực thô có thể ứng trước còn muốn lương thực tinh có thể bỏ tiền mua ở làng, cụ thể ngày mai cậu có thể hỏi lại.”, nghĩ một chút lại nói: “Trong phòng có giường trống các bạn có thể tự chọn, đã là thanh niên trí thức xuống nông thôn sau này nhất định phải đoàn kết phải giúp đỡ lẫn nhau chúng ta mới có thể sống tốt hơn ở đây. Hy vọng mọi người hiểu.” 

Hôm nay Lưu Kiến Quốc về sớm cũng là để đợi những thanh niên trí thức này, đã không còn gì để nói liền đi thẳng vào phòng.

Tô Tiểu Tô không quan tâm đến người khác kéo thẳng Lâm Vũ vào phòng bên phải. Ý Tầm Tuyết tuy hơi thất vọng về điểm xuống nông thôn của mình nhưng không thể quay lại chỉ có thể đi từng bước xách hành lý vào phòng. (Truyện đăng trên app TYT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play