Tô Tiểu Tô quay đầu đi về phía phòng bệnh, chưa đến phòng 304 đã nghe thấy tiếng kêu ‘Mẹ’.

Sau một trận hoảng loạn, bà cụ ngất đi được sắp xếp ở phòng 305. Tô Tiểu Tô lại đợi ở phòng 305, hai giờ sau khi cô đợi đến mức gần chửi thề thì bà cụ tỉnh lại.

“Mẹ, mẹ còn có chúng con. Mẹ phải sống thật tốt, như vậy ba mới có thể ra đi thanh thản.” Người đàn ông trung niên khuyên.

“Đúng vậy, mẹ phải giữ gìn sức khỏe. Chúng con sẽ luôn bên cạnh mẹ.” Một người phụ nữ nói. (Truyện đăng trên app TYT)

Bà cụ nằm trên giường bệnh không nói một lời, mặt đầy vẻ buồn bã.

“Xin lỗi làm phiền một chút!” Tô Tiểu Tô nói nhỏ.

Hai người nghi hoặc nhìn về phía Tô Tiểu Tô.

“Có người nhờ tôi nhắn với bà cụ một câu.” 

Tô Tiểu Tô chậm rãi di chuyển đến bên cạnh bà cụ, cúi xuống nói nhỏ: “Ông ấy bảo tôi nói với bà rằng sự lựa chọn năm xưa ông ấy không hối hận, kiếp sau ông ấy vẫn sẽ trồng hoa chuông cho bà. Ý nghĩa của hoa chuông là tình yêu bất biến từ kiếp trước đến kiếp này. Bà phải sống thật tốt, ông ấy mới có thể an tâm."

Bà cụ nhìn Tô Tiểu Tô một lúc vừa buồn vừa vui khóc lên.

“Cô gái, cảm ơn cô.” 

Tô Tiểu Tô gật đầu ra khỏi phòng bệnh vội vàng rời đi. Cô đến cửa hàng mậu dịch chi một đồng năm mua bàn chải, kem đánh răng và các vật dụng vệ sinh rồi đến nhà hàng Quốc Doanh mua năm cái bánh bao thịt, năm cái bánh bao chay và mười cái bánh bao trắng lớn, cô phải chuẩn bị cho việc sống ở nông thôn.

Nhìn một đồng còn lại trong túi, Tô Tiểu Tô khẽ thở dài. Cô đi đến một con hẻm vắng người, nhanh chóng ăn hai cái bánh bao thịt lớn rồi đưa những thứ còn lại vào giao diện lưu trữ của hệ thống, ở đây thời gian cố định nên không cần lo thực phẩm hư hỏng. 

Tô Tiểu Tô hai tay không đi về nhà, thấy Tô San San chạy ra từ nhà bếp. 

“Cả ngày nay cô đi đâu vậy? Không biết phải về nhà nấu cơm sao? Tôi sắp chết đói rồi, mau đi nấu cơm đi.” Tô San San không khách sáo quát tháo.

“Đồ vô dụng, giữ cô để làm gì.” Tô Tiểu Tô trực tiếp trừng một cái rồi quay người về phòng, dùng sức đóng cửa lại.

“Cô…” Tô San San tức đến nói không ra lời nếu mẹ cô ta còn ở đó thì làm sao có thể để con ti.ện nhân nhỏ này ngông cuồng như vậy.

Giận dữ dậm chân một cái lại vào bếp loay hoay, cả trưa chưa ăn cơm cô ta thực sự rất đói.

Tô Tiểu Tô nằm trên giường mở màn hình, nhấn vào hiển thị số dư năm điểm tích lũy lại mở trang mua sắm để xem năm điểm tích lũy có thể mua những gì. 

Hiện tại chỉ có ba sản phẩm hiển thị màu sắc, khoai lang mỗi cân hai điểm tích lũy, bột ngô mỗi cân bốn điểm tích lũy, bột trắng mỗi cân năm điểm tích lũy vậy là cô bận rộn cả nửa ngày chỉ kiếm được một cân bột trắng.

Từ khi nào lao động của đại tiểu thư nhà họ Tô lại rẻ mạt như vậy, hệ thống này không đáng tin. 

“Hệ thống, có phải một ngày nào đó sẽ ch.ết đói không?” 

Hệ thống quỷ sai nhỏ đầu đầy chấm hỏi, mình đâu có chiếm đoạt điểm tích lũy, sao lại ch.ết đói được?

Tô Tiểu Tô cũng lười quan tâm tại sao hệ thống không trả lời, trực tiếp trùm chăn ngủ khò. 

Khi tỉnh dậy trời đã tối đen, Tô Tiểu Tô ra khỏi phòng, thấy phòng của Tô Kiến Quốc tối om liền biễu môi, vợ vừa gặp chuyện đã không về nhà.

Có vẻ là đến chỗ người tình cũ rồi, nếu Trịnh Xuân Hoa biết được không biết có tức ch.ết không. 

Tô Tiểu Tô quay đầu nhìn về phía phòng đồ, thấy ánh sáng mờ ảo lọt qua khe cửa biết Tô San San đang ở trong đó thì đến nhà bếp định nấu chút cơm nhưng thấy nồi bát lộn xộn còn dính cơm trực tiếp bật cười, đây là mong cô dọn dẹp sao, mơ thật đẹp.

Tô Tiểu Tô trực tiếp đến trước cửa phòng Tô San San dùng sức gõ cửa.

“Gõ cái gì mà gõ, thật là vô văn hóa. Không biết người ta muốn ngủ sao?” Giọng không kiên nhẫn của Tô San San truyền ra.

“Rầm…rầm…” 

“Thần kinh, đã nói là muốn ngủ rồi.” 

“Rầm…rầm…” 

Cửa bị mở mạnh, lộ ra khuôn mặt nhỏ giận dữ của Tô San San tức giận hét lên: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?” 

Tô Tiểu Tô một chân đá văng cửa gỗ, không nói hai lời trực tiếp tiến lên túm lấy cổ áo Tô San San hung hăng tát mấy cái tát lớn.

Tô San San trực tiếp bị đánh choáng vừa định kêu thảm thiết đã bị Tô Tiểu Tô bịt miệng. 

Tô San San nằm trên đất vùng vẫy điên cuồng, Tô Tiểu Tô trực tiếp đấm một cú vào mắt trái của Tô San San.

Sau đó lại bóp mạnh mấy cái vào cổ, ngay cả ngực cũng không tha, Tô San San đau đến mức nước mắt trào ra.

“Kêu đi, tốt nhất cô gọi tất cả hàng xóm đến đây nhìn bộ dạng thảm hại của cô bây giờ. Những vết hôn trên cổ này hoàn toàn giống như bị lưu manh làm nhục, vừa hay gọi mọi người đến để báo công an cho cô.” Tô Tiểu Tô vừa nói, ngón tay vừa lướt qua cổ mảnh khảnh của Tô San San.

Tô San San đồng tử giãn rộng không thể tin được nhìn Tô Tiểu Tô như thể chưa từng quen biết cô vậy, đây còn là người không có não đó sao? 

Tô Tiểu Tô buông tay bịt miệng ra, đứng dậy lạnh lùng nói: “Đi rửa sạch bát đĩa trong bếp nếu không tôi sẽ đánh cô tiếp.” 

“Tôi là chị của cô, sao cô có thể đánh tôi? Sao có thể độc ác như vậy?” Tô San San nói với vẻ mặt không phục. 

“Học từ cô đấy! Cô có thể cùng mẹ cô tính toán tôi, tôi đánh cô thì sao.” 

Tô San San nghe vậy tim đập thót một cái, con nhỏ này biết rồi sao? Vậy mẹ là bị tính toán sao? (Truyện đăng trên app TYT)

Tô Tiểu Tô tất nhiên thấy được sự hoảng hốt thoáng qua trong mắt Tô San San, không kiên nhẫn nói: “Không đi rửa bát phải không? Tôi sẽ đi gọi người ngay.” 

“Tôi đi.” Tô San San che mặt đứng dậy chậm rãi đi về phía bếp. 

Tô Tiểu Tô khóe miệng cong lên theo sau, đánh một trận thật sảng khoái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play