“Đồng chí, giấy thông báo đi Đông Bắc có thể đưa trực tiếp cho tôi không? Như vậy sẽ không cần nhân viên ủy ban khu phố của chúng ta chạy một chuyến nữa, tiết kiệm tài nguyên quốc gia mà.”
“Được.” Đồng chí nam trực tiếp đưa giấy thông báo cho Tô Tiểu Tô.
Tô Tiểu Tô mãn nguyện rời khỏi văn phòng thanh niên trí thức, người thập niên 70 quả nhiên rất thuần phác, người tốt nhiều.
Tô Tiểu Tô thấy thời gian gần đến, liền trực tiếp di chuyển đến bệnh viện nhân dân thành phố A. (Truyện đăng trên app TYT)
Hơn nửa giờ sau, nhìn tòa nhà ba tầng trước mắt có lẽ còn không bằng bệnh viện cộng đồng thời hiện đại.
Tô Tiểu Tô nhìn ngó đông tây rồi bước vào sảnh bệnh viện, sau đó lên cầu thang, đi lên tầng ba tìm phòng 304.
Tô Tiểu Tô đứng bên ngoài cửa phòng bệnh 304, thò đầu nhìn vào bên trong có ba giường.
Một giường trống, giường khác là một người đàn ông trung niên, giường còn lại ở giữa là một cụ già, có vẻ chính là ông ta.
Tuy nhiên nhìn cụ già này sắc mặt hồng hào tinh thần còn khá tốt không giống như sắp chết, hệ thống không nhầm chứ?
Đang lúc Tô Tiểu Tô nghi hoặc, một người đàn ông trung niên bưng hộp cơm đi vào cười nói: “Ba, đói rồi phải không? Con mang đến cho ba bánh bao ba thích nhất.”
Cụ già tháo kính, đặt tờ báo trong tay xuống nói: “Mẹ con gói phải không?”
“Ba đoán thật chuẩn.” Người đàn ông trung niên nói xong còn giơ ngón cái lên.
Cụ già nhận lấy hộp cơm vẻ mặt thỏa mãn ăn hết. Người đàn ông trung niên lau miệng cho cha mình rồi cầm hộp cơm ra ngoài rửa, trước khi đi còn đặc biệt liếc nhìn Tô Tiểu Tô một cái, dường như hơi lạ tại sao cô gái này cứ đứng ở đây làm gì.
Tô Tiểu Tô vô thức giơ cổ tay lên mới nhận ra mình không có đồng hồ, không xem được giờ thật bất tiện.
Tô Tiểu Tô vừa cảm thán xong, bên kia cụ già đã bắt đầu co giật. Bệnh nhân bên cạnh cũng giật mình hét lớn với Tô Tiểu Tô: “Mau đi gọi bác sĩ.”
Tô Tiểu Tô bị hét đến ngẩn người, vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.
“Bác sĩ, bác sĩ mau cứu người.”
Bác sĩ chạy ra hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Phòng 304…phòng 304.” Tô Tiểu Tô chỉ về phía phòng 304 chưa kịp nói hết, bác sĩ đã chạy về phía phòng bệnh.
Khi Tô Tiểu Tô quay lại cửa phòng bệnh 304, bác sĩ và y tá đang cấp cứu. Cô vừa quay đầu đã thấy người đàn ông trung niên đang cầm hộp cơm đi về phía này, sợ hãi vội vàng trốn đi.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy hơi áy náy.
“Ba, ba tôi sao vậy bác sĩ? Ba tôi rốt cuộc sao vậy? Bác sĩ xin các người, xin các người nhất định phải cứu ba tôi. Ông ấy không thể có chuyện được.” Người đàn ông to lớn, mặt đầy nước mắt nói.
“Anh ra ngoài trước, chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Bác sĩ tay không ngừng làm việc, mười mấy phút sau bác sĩ đi ra.
“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?” Người đàn ông lo lắng hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang nói: “Chúng tôi đã cố hết sức, đã cho bệnh nhân thở ôxy cũng đã tiêm thuốc trợ tim. Mời gia đình vào tiễn người.”
Người đàn ông nghe vậy loạng choạng lùi lại mấy bước.
Tô Tiểu Tô ở góc nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu, cô nhớ ba mẹ. Không biết khi cô rời xa, ba mẹ có đau khổ như vậy không?
Người đàn ông chạy ra gọi điện thoại rồi vội vàng chạy trở lại, sau đó canh bên cạnh cha mình.
Không lâu sau một nhóm người dìu một bà cụ vội vã đi về phía này, chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn.
“Ba…”
“Được rồi, c.hế.t rồi!”
Tô Tiểu Tô bước ra từ góc đến cửa nhìn mọi người bên trong đang khóc thành một đống, nhìn quanh một vòng.
“Ủa người đâu? À bây giờ không gọi là người mà phải gọi là hồn ma. Hệ thống ma đâu?”
“Chủ nhân, cô không có mắt âm dương chỉ khi cầm chuông âm dương càn khôn mới có thể nhìn thấy vong hồn.”
Tô Tiểu Tô ý niệm vừa động trong tay xuất hiện chuông âm dương càn khôn, trong khoảnh khắc nắm chuông càn khôn một luồng ánh sáng đỏ vô hình phủ lên mắt cô.
Tô Tiểu Tô lại nhìn quanh phòng bệnh cuối cùng nhìn thấy linh hồn cụ già ở không xa đầu giường, cô không cảm thấy sợ hãi ngược lại còn có cảm giác gặp đồng hương.
Tô Tiểu Tô thử lắc chuông, tiếng chuông trầm nặng kéo dài vang lên, cụ già xoay mắt nhìn về phía cô.
Tô Tiểu Tô đi về phía góc hành lang, không vì lý do gì khác chỉ vì nơi này ít người, cụ già theo tiếng chuông từng bước đi tới.
Tô Tiểu Tô ngừng lắc chuông, trước mắt xuất hiện một cánh cổng cổ xưa đen kịt bước qua cánh cổng này là đường hoàng tuyền.
“Lên đường đi!” Tô Tiểu Tô nhìn cụ già trước mắt nói.
Cụ già không động đậy xoay đầu nhìn Tô Tiểu Tô. Cô đột nhiên có một linh cảm không hay.
“Cô gái, vừa rồi tôi thấy cô luôn đứng ngoài cửa có thể xin cô một việc không?” Cụ già thành khẩn nói.
Lão già này vẫn còn ý thức sao? Cô còn tưởng vong hồn bị chuông càn khôn điều khiển đều là con rối chứ?
“Ông nói đi.” Cô cũng không phải người keo kiệt nếu có thể giúp sẽ giúp.
“Tôi chưa kịp từ biệt gia đình, xin cô giúp tôi nhắn với vợ tôi một câu nói rằng sự lựa chọn năm xưa tôi không hối hận, kiếp sau tôi vẫn sẽ trồng hoa chuông cho bà ấy. Hãy nói bà ấy phải sống tốt giúp tôi.”
Tô Tiểu Tô gật đầu, cụ già liền đi vào cánh cổng biến mất.
“Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ nhận được năm điểm tích lũy.” Giọng máy móc vang lên. (Truyện đăng trên app TYT)