Thôi chết rồi, Khâu Thụy Vân nhớ ra lúc đó mình nóng vội nên đã lỡ lời. Anh đành cúi gằm mặt, tiếp tục giả vờ câm điếc.
Tạ Uyển Oánh lại nghĩ khác với đàn anh Khâu. Cô cảm nhận được ánh mắt sắc bén và thái độ khác hẳn thường ngày của thầy Đào, có nét gì đó giống với thầy Đàm và thầy Phó. Dựa vào kinh nghiệm "chạy tội" từ trước đến nay, lúc này tốt nhất là nên "khai báo".
“Thầy Đào, chuyện là thế này ạ. Trên đường đi, tài xế taxi đã bẻ lái gấp, sau đó thì mọi người trong xe đều bị ngã dúi dụi. Bọn em không bị văng ra ngoài, nhưng đàn anh Khâu có thể đã bị trật tay. Lưng em lúc đó tì sát vào cửa xe nên không sao ạ.”
Cả văn phòng chìm vào im lặng.
Ngay lập tức, Hà Quang Hữu nổi trận lôi đình, trút giận lên Khâu Thụy Vân: “Hai người bị tai nạn xe cộ à?! Sao trong điện thoại không nói?”
“Không gọi là tai nạn được, anh không nghe rõ em ấy nói à? Là do tài xế đánh lái không vững, xe bị xoay một vòng nên bọn em ở ghế sau bị ngã thôi.” Khâu Thụy Vân vội vàng giải thích, vừa lườm Tạ Uyển Oánh:Ai bảo em nói ra làm gì?
Tạ Uyển Oánh dùng ánh mắt thành thật đáp lại đàn anh bốn chữ:Thành khẩn sẽ được khoan hồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play