Chương 54: Y học không phân khoa, càng không phân xuất thân (phần 3)

"Mình là Triệu Vĩ, ông nội mình từng là bác sĩ." – Một nam sinh hơi tròn người chủ động giới thiệu bản thân, rồi chỉ sang ba bạn nam đứng cạnh:
"Đây là Phùng Nhất Thông, Lý Khải An, và Trương Đức Thắng. Bọn mình bốn đứa cùng ở một phòng ký túc xá."

Trong số đó, Phùng Nhất Thông cao gầy như cây sào, vóc dáng đúng chuẩn vận động viên bóng rổ. Lý Khải An và Trương Đức Thắng thì đều đeo kính, nhìn khá trí thức. Trong nhóm, người hoạt bát nhất vẫn là Triệu Vĩ – cậu ta nhanh chóng tiếp lời:

"Bọn mình đều học Nội khoa. Ngoại khoa chẳng thấy ai đến bắt chuyện với cậu nhỉ? Biết đâu sau này chúng ta lại cùng khoa, còn dễ hợp tác hơn ấy chứ!" – Giọng Triệu Vĩ có chút chế giễu, rõ ràng xem thường đám nam sinh học Ngoại khoa vì trông… quá hiền, mà lại mơ tưởng chuyện cầm dao mổ.

Cả lớp nghe thấy cậu ta trêu chọc liền phá lên cười.

Ngoại khoa à, ai mà chẳng muốn học. Vấn đề là không phải ai cũng đủ năng lực để được nhà trường chọn vào ngành đó. Bây giờ có cơ hội chọc ghẹo mấy bạn học Ngoại khoa, ai cũng muốn tham gia cho vui.

Tạ Uyển Oánh cũng thoáng tò mò về chín bạn nam cùng học Ngoại khoa với mình.

Chỉ là... sau trận cười ồ kia, sao không thấy ai trong số họ đứng ra đáp lại? Hay họ đều đang ẩn mình?

"Chắc mấy người đó đang ‘thủ đoạn’ gì đó chứ gì?" – Triệu Vĩ vừa cười vừa gợi ý đầy ẩn ý – "Thôi thì cậu cứ chơi với tụi mình – nội khoa – cho lành."

"Người học Ngoại khoa cũng phải học Nội khoa. Ngược lại, người học Nội khoa cũng cần hiểu biết về Ngoại khoa. Thật ra, trong Y học, phân khoa không có nghĩa là phân biệt. Tất cả kiến thức Y học tốt đều cần học – càng nhiều càng tốt." – Tạ Uyển Oánh điềm đạm trả lời.

Không nghi ngờ gì nữa, câu nói đó lập tức khiến cả đám bạn học nam lại rôm rả bàn luận.

"Nghe chưa? Cái cách cô ấy nói chuyện đúng kiểu chuyên nghiệp luôn ấy! So với thầy Nhậm thì còn giống giảng viên Y khoa hơn!"

"Thầy Nhậm bị oan rồi, cô ấy hoàn toàn không phải kiểu ‘tiểu công chúa’ đâu nhé. Phải gọi là… nữ hoàng ngành Y mới đúng!"

Mấy nam sinh thậm chí còn đẩy Triệu Vĩ một cái, ra chiều trách móc: “Đấy, đùa nhầm người rồi nhé!”

Tạ Uyển Oánh cũng không phải người giỏi đùa giỡn. Nhưng may mắn thay, là một “học bá”, cô cũng cảm thấy phần lớn các bạn nam ở đây đều là người hiểu chuyện, lễ phép – đúng như kiểu “quý ông” mà thầy Nhậm Sùng Đạt từng nhắc tới.

Triệu Vĩ sờ mũi, có phần ngượng ngùng, bèn chủ động nói sang chuyện khác:
"À mà cậu có biết vì sao tụi mình gọi thầy phụ đạo là 'Giáo chủ Nhậm' không?"

Có vẻ như Triệu Vĩ đang định tiết lộ một “bí mật nội bộ” nào đó.

"Là vì ông nội thầy ấy từng công tác tại khoa Ngoại Gan Mật của bệnh viện trực thuộc trường." – Phùng Nhất Thông tiếp lời, như bổ sung thông tin mật.

Đã bị “lật bài”, Triệu Vĩ liền nói thẳng luôn:
"Thầy Nhậm là một trong số ít người được giữ lại phòng thí nghiệm giải phẫu học để nghiên cứu. Bây giờ, chìa khóa phòng giải phẫu của trường nằm trong tay thầy ấy. Giờ cậu hiểu vì sao thầy được chọn làm phụ đạo viên rồi chứ?"

Trong tất cả các bộ môn cơ sở ngành Y, Giải phẫu học là một trong những nền tảng quan trọng nhất. Nghe đến đây, hai mắt Tạ Uyển Oánh lập tức sáng rực.

"Thật ra, lớp trưởng tạm thời của lớp mình cũng là sinh viên Ngoại khoa. Mấy bạn nam học Ngoại khoa còn lại – trong đó có lớp trưởng – vừa nãy nhận lệnh của thầy Nhậm đi lấy đồng phục quân sự cho cả lớp, nên không có mặt ở đây." – Triệu Vĩ tiếp tục tiết lộ.

Ai “giảo hoạt” đây? – Tạ Uyển Oánh nhướng mày, lập tức hiểu rõ tình hình, nheo mắt nhìn đám bạn trước mặt đầy ẩn ý.

"Ấy ấy đừng nhìn bọn này như thế!" – Cả bọn vội xua tay – "Bọn mình thật lòng muốn kết bạn với cậu thôi mà. Cậu thử nghĩ mà xem, thầy Nhậm rõ ràng rất xem trọng cậu, ngay ngày đầu tiên đã để cậu cầm cờ nhận thưởng."

Triệu Vĩ nháy mắt, hạ giọng dụ dỗ:
"Cậu thử nói chuyện với thầy xem, biết đâu thầy sẽ cho cậu mượn chìa khóa phòng giải phẫu để tham quan."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play