Chương 53: Y học không phân khoa, càng không phân biệt xuất thân (phần 2)
Buổi học khai giảng đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.
Nhậm Sùng Đạt vội vã rời đi, quay lại văn phòng giảng viên của mình.
Các thầy cô xung quanh, vốn đã nghe tin từ nữ giảng viên ban nãy, lập tức vây quanh anh, vừa cười vừa hỏi:
"Cảm giác thế nào? Bất ngờ không?"
Một chân vắt lên đầu gối, anh ngả người ra sau ghế, túm lấy cổ áo thở dốc, rồi nheo mắt hỏi:
"Hồ sơ của nữ sinh đó là ai đề xuất vậy?"
Điểm thi thì đủ, nhưng việc trúng tuyển còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của nhà trường. Lâu nay, dù nữ sinh có thi điểm cao hơn nam sinh, vẫn rất khó để được chọn vào một số ngành đặc thù – đặc biệt là ngành Ngoại khoa. Nếu không thì sao suốt bao nhiêu năm qua, ngành này mới chỉ có đúng một mình Tạ Uyển Oánh trúng tuyển?
Một thầy khác trong phòng, nghe có vẻ từng biết chút ít chuyện trong nội bộ, không ngại tiết lộ:
"Hình như là bạn học cũ của cậu đề cử hồ sơ cho cô ấy đấy."
"Ai cơ?"
"Không phải Tào Dũng thì còn ai vào đây nữa?"
Chỉ nghe đến cái tên Tào Dũng, Nhậm Sùng Đạt lập tức hiểu ra.
Hóa ra là cậu ta.
Nghĩ lại cũng đúng. Trong số bạn học cũ, ngoài Tào Dũng ra thì chẳng ai đủ khả năng để được nhà trường mời hỗ trợ trong việc chọn sinh viên đầu vào.
"Để tôi gọi cho cậu ấy hỏi thử." – Vừa dứt lời, Nhậm Sùng Đạt đã bấm máy gọi tới bệnh viện, nơi người bạn cũ của mình đang công tác.
Khác với Nhậm Sùng Đạt – người tốt nghiệp xong ở lại giảng dạy – thì Tào Dũng là người sau kỳ thực tập đã được giữ lại làm việc tại khoa Ngoại Thần Kinh của Bệnh viện trực thuộc Quốc Hiệp. Hiện tại, anh đã trở thành một trong những bác sĩ ngoại khoa trẻ nổi bật nhất – được mệnh danh là “lưỡi dao vàng” của bệnh viện.
Lần trước, trong chuyến công tác đến vùng khó khăn, Tào Dũng từng cứu sống một bệnh nhân vỡ phình động mạch chủ ngay tại bệnh viện tuyến huyện, trong điều kiện thiếu thốn mọi mặt. Ca mổ đó khiến không chỉ bệnh viện mà cả giới ngoại khoa toàn quốc phải ngả mũ thán phục.
Ai cũng biết, người như Tào Dũng, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.
Khi tổng đài chuyển máy nội bộ đến khoa Ngoại Thần Kinh, dù bệnh viện vô cùng bận rộn – buổi sáng vừa khám phòng xong, lại phải ngay lập tức bắt đầu các ca mổ đã lên lịch từ chiều hôm trước – nhưng vừa nghe y tá báo là điện thoại của Nhậm Sùng Đạt, Tào Dũng lập tức bắt máy.
"Có chuyện gì gọi tôi thế?" – Giọng Tào Dũng vang lên rõ ràng bên kia đầu dây.
"Cậu quen sinh viên lớp tôi, Tạ Uyển Oánh à?"
Câu hỏi đột ngột của bạn học cũ khiến Tào Dũng sững lại, hỏi lại:
"Cậu đi làm phụ trách lớp thật à?"
Xem ra thông tin giữa hai người đã có chút lạc hậu. Lúc này nghe thấy phía sau có y tá đang giục vào ca mổ, Nhậm Sùng Đạt cũng không dài dòng thêm, chỉ dứt khoát bảo:
"Tối nay gặp nhau ăn bữa cơm, tiện thể nói chuyện luôn."
"OK." – Tào Dũng gác máy, xoay người đi vào phòng mổ, nhưng trong đầu vẫn còn vương lại câu hỏi vừa rồi. Mí mắt anh khẽ nhúc nhích, khóe môi không kìm được cong lên. Dường như anh đã đoán được người bạn cũ vừa nhắc đến là ai.
Phải chăng… cuối cùng cô bé ấy cũng đã nhập học?
Còn bên phía lớp học, sau buổi sinh hoạt đầu tiên, trợ giảng đã bắt đầu sắp xếp lịch quân sự – đợt huấn luyện kéo dài mười ngày.
Trong thời gian này, sinh viên chưa phải học các môn chuyên ngành. Nhiều người không nỡ rời lớp, thay vì về lại ký túc xá, bèn nán lại trong lớp tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Từ sau khi biết Tạ Uyển Oánh không đơn thuần là “cô công chúa” mà là một nữ học bá, đám nam sinh bắt đầu xúm lại, ngồi quanh cô trò chuyện.
"Nhà cậu thật sự không có ai làm nghề Y à?" – Một người lại hỏi lại, vẫn chưa hết ngạc nhiên với câu trả lời trước đó của cô. Vì Y học khác hẳn những ngành khác, đòi hỏi kỹ năng thao tác và tính chuyên môn rất cao – khó lòng mà tự học nổi.
Tạ Uyển Oánh lắc đầu.
"Thế còn họ hàng, có ai làm bác sĩ không?"
"Có, dì họ mình."
"À..." – Cả đám nam sinh như vỡ lẽ, nhưng chỉ trong chốc lát lại rầu rĩ hẳn.
Dù gì thì... dì họ xa thì làm sao dạy được kiến thức Y khoa bài bản cho cô ấy chứ?