“Con trai của cô ấy muốn cô ấy xuất viện trong hai ngày tới.” Nhạc Văn Đồng nói, “Cho nên, cậu mau chóng bảo Lý Khải An quay về tổ của các cậu mà tìm bệnh nhân, không cần phải tìm người bệnh của tổ chúng tôi nữa.”
“Tình trạng của cô ấy như thế này thì làm sao xuất viện được?” Tạ Uyển Oánh giật mình.
“Con trai của cô ấy cho rằng nếu chúng ta không cho cô ấy xuất viện, thì là bệnh viện chúng ta muốn moi tiền của nhà họ. Muốn nhà họ vì chữa bệnh cho người bệnh mà khuynh gia bại sản.” Nhạc Văn Đồng thuật lại một cách chân thật những gì người nhà đã nói với anh.
Tạ Uyển Oánh nghe xong lời miêu tả này, trong lòng cô lạnh đi, cảm giác như rơi vào mùa đông lạnh giá, khiến cô không dám quay đầu lại nhìn người bệnh.
Cô thất vọng và buồn bã không phải vì con trai của người bệnh bôi nhọ nhân viên y tế yêu tiền, mà là vì một người có chút kinh nghiệm và từng trải như nhân viên y tế đều có thể nghe ra được, người nhà này không hề có tình yêu thương dành cho người bệnh.
Chỉ cần người nhà có tình yêu thương dành cho người bệnh, giống như hai người con hiếu thảo của bà lão ở giường số 8, dù thế nào cũng muốn cho người mẹ già sống thêm một ngày, thì đâu thèm bận tâm đến việc bệnh viện có lừa tiền hay không.
Vì không có tình yêu, họ lấy một bệnh viện như Quốc Hiệp, nơi hoàn toàn không có lý do để làm như vậy, ra làm cái cớ để đổ vấy, chẳng qua là để rũ bỏ trách nhiệm trên lương tâm của mình mà thôi. Đáng thương nhất chỉ là người bệnh sắp qua đời. Vốn dĩ, việc để người bệnh ra đi một cách thanh thản, an yên và hạnh phúc là nghĩa vụ của mỗi người nhà người bệnh. Điều hiển nhiên là người con trai này không có ý định làm tròn nghĩa vụ đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play