“Em kê đơn thuốc đi, tôi thấy không có việc gì thì đi ngủ đây. Em tự viết bệnh án. Sáng mai tôi dậy sẽ xem lại. Viết xong bệnh án thì cùng cậu ta đi ngủ luôn đi.” Thầy Tôn Ngọc Ba dặn dò cô.
Mười hai giờ, có cơ hội ngủ thì phải tranh thủ ngủ ngay, không cần đợi đến nửa đêm cấp cứu sẽ không có sức lực.
Lấy bút ra, cô nhanh chóng kê đơn thuốc cho giường kê thêm và giường 49, rồi đưa cho Thầy Tôn xem và phê duyệt. Thấy không có vấn đề gì, Thầy Tôn Ngọc Ba về trước phòng nghỉ để ngủ, tạo cơ hội cho học trò rèn luyện tính độc lập. Nếu có vấn đề khác, Tạ Uyển Oánh có thể gọi điện thoại cho anh để anh xử lý.
Sau khi thầy đi, Tạ Uyển Oánh đi vào văn phòng bác sĩ để viết bệnh án điện tử. Cô gõ phím thoăn thoắt. Viết xong bệnh án, cô chưa đóng dấu ngay, đợi sáng Thầy Tôn duyệt xong rồi tính tiếp.
Bệnh nhân được đưa đi kiểm tra đã trở về. Có thể nghe thấy chị gái của người bệnh không ngừng càm ràm ở hành lang: “Đúng vậy, ba bác sĩ trẻ thôi. Tôi vốn nghĩ chủ nhiệm Thẩm sắp xếp sẽ tốt hơn. Ai ngờ vào phòng bệnh thì thấy bác sĩ còn trẻ hơn cả bác sĩ cấp cứu ở dưới. Tôi nói với họ là hãy tiêm thuốc giảm đau cho em trai tôi trước đi, họ không đồng ý. Em trai tôi đau đến thế, vậy mà vẫn phải đưa đi kiểm tra, bảo rằng kết quả kiểm tra chưa có thì không thể làm gì. Trời ơi, thế này chẳng phải là để em tôi chờ chết sao?”
Bác sĩ sắp xếp cho bệnh nhân đi kiểm tra thì bị gọi là để bệnh nhân chờ chết?
Người nhà hiểu theo một cách khác: “Nếu kiểm tra mà không ra bệnh, thế chẳng phải để em tôi đau đến chết sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT