Chương 49: Một nữ sinh và bốn mươi chín nam sinh
Chẳng lẽ mình không chải tóc trước khi ra khỏi nhà?
Với một thói quen vô thức, Tạ Uyển Oánh đưa tay sờ bím tóc của mình. Không ngờ hành động này vừa xong, cả lớp lại bật cười lớn hơn. Bàn tay cô khựng lại giữa không trung, dường như linh cảm có điều gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra.
Cửa lớp phát ra tiếng kẽo kẹt, có người bước vào. Không khí đang náo nhiệt bỗng chốc im bặt. Chỉ cần nhìn phản ứng ấy là biết ngay người bước vào không phải sinh viên – mà rất có thể là giảng viên phụ trách lớp.
Người đàn ông vừa xuất hiện khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, mái tóc cắt gọn gàng, áo sơ mi trắng tay ngắn, quần tây đen, không đeo kính – hoàn toàn không giống hình mẫu mọt sách. Ánh mắt sắc bén sau đôi mắt một mí nhẹ khiến người khác vô thức nghiêm túc. Trông anh như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết học thuật, mang theo cảm giác hiện đại, thu hút ánh nhìn của tất cả sinh viên.
Có sinh viên nhỏ giọng thì thầm:
“Là thầy Nhậm – người sẽ làm giảng viên phụ đạo của chúng ta đúng không?”
Đã chọn học ở Quốc Hiệp thì phần lớn đều là những người có chí hướng nghiêm túc với ngành Y. Vì thế, không lạ gì khi có sinh viên biết về người của trường. Tuy nhiên, thông tin này thường chỉ lan truyền trong nội bộ, trừ khi có mối liên hệ trực tiếp với giảng viên hay nhân sự trong trường. Tạ Uyển Oánh thì chắc chắn không có những mối quan hệ đó – cô chỉ là con gái của một tài xế xe tải, xuất thân từ một vùng quê xa xôi cách thủ đô khá xa.
Thầy Nhậm? Là ý gì đây?
Tạ Uyển Oánh cố gắng suy nghĩ về lý lịch và tính cách của vị giảng viên phụ đạo này. Thiết lập quan hệ tốt với giảng viên phụ trách là điều tối quan trọng khi học đại học.
“Không phải đã thông báo từ trước là thầy Nhậm sẽ là giảng viên phụ đạo sao?”
Không khí trong lớp lại bắt đầu rì rầm. Ai nấy đều hiểu rõ tầm quan trọng của người phụ đạo.
“Tối qua trường gửi thông báo. Nghe xong mà tôi hết hồn.”
“Thầy ấy nghiêm khắc không?”
“Cứ thử nói chuyện với thầy là biết.” Người kia rõ ràng không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ ậm ừ giữ bí mật như thể muốn tăng thêm phần hấp dẫn cho sự tò mò của người khác.
“Vậy tên thầy ấy là gì?”
Khi câu hỏi ấy vang lên, người đàn ông trên bục giảng mở miệng nói:
“Muốn biết tên tôi? Được. Tôi sẽ viết lên bảng, các em đọc thật kỹ vào.”
Không gian bên dưới bục giảng lập tức im phăng phắc.
Không hổ danh là "thầy Nhậm", chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến cả lớp im lặng cúi đầu như thần phục.
Cạch, cạch… Tiếng phấn viết vang lên đều đặn trên bảng đen. Với từng nét viết dứt khoát, cái tên của anh dần hiện rõ trước mắt Tạ Uyển Oánh và các sinh viên khác: Nhậm Sùng Đạt.
“Thế nào? Tên tôi dễ nhớ chứ?” – Thầy Nhậm vứt viên phấn xuống, rồi dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên bảng đen, giọng điệu hoàn toàn mang phong cách giảng dạy tiêu chuẩn.
Không ai dám lên tiếng.
“Lúc tôi bước vào, các em đang cười cái gì vậy?” – Thầy hỏi, ánh mắt quét một lượt khắp lớp.
Có người cúi gằm mặt xuống, người thì giả vờ chuyển bút, người nhíu mày im lặng… Ai cũng tỏ vẻ ngại ngùng. Chỉ riêng Tạ Uyển Oánh vẫn bình tĩnh ngồi ở giữa lớp, gương mặt không biểu hiện chút cảm xúc nào.
Thầy Nhậm đặc biệt chú ý đến cô. Những sinh viên khác đều như muốn bật cười nhưng cố kiềm chế.
“Em biết lý do tại sao không?” – Thầy Nhậm đột ngột hỏi cô.
Tạ Uyển Oánh ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh đối diện với thầy. Trong ánh mắt cô không có lấy một gợn sóng.
Thầy Nhậm có chút ngạc nhiên trước ánh nhìn ấy. Khóe môi khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không:
“Xem ra, em biết.”
Vừa dứt lời, cả lớp – sau thời gian dài kìm nén – liền bật cười vang như vỡ trận.