Chương 48: Chia ly và khởi đầu (3)

Sáng hôm sau, khi trường còn chưa chính thức khai giảng, Tạ Uyển Oánh đã đưa mẹ ra ga tàu hỏa.

Khoảnh khắc chia tay cận kề, Tôn Dung Phương nhìn con gái, trong lòng trào dâng ngàn lời muốn nói, mà đến khi mở miệng lại chỉ thấy đôi môi run run, không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, bà chỉ có thể lặp đi lặp lại:

“Con phải giữ gìn sức khỏe là trên hết, sức khỏe quan trọng nhất... Mẹ không mong gì hơn, chỉ cần con bình an, mạnh khỏe là đủ rồi…”

“Mẹ, con biết mà.” – Tạ Uyển Oánh đưa tay ôm chầm lấy mẹ thật chặt.

Tôn Dung Phương vội lau khóe mắt đã đỏ hoe, cố gắng kìm nén cảm xúc. Đợi con ôm xong, bà dứt khoát quay lưng lại, xách hành lý bước nhanh vào cổng kiểm soát vé mà không ngoái đầu.

Tạ Uyển Oánh đứng lặng nhìn bóng dáng mẹ dần khuất sau cánh cổng. Hình ảnh ấy gợi lại ký ức trong sách giáo khoa thời trung học – bài văn “Bóng dáng”, chỉ khác rằng, đây không phải là bóng dáng người cha mà là bóng dáng của mẹ.

Trong mỗi gia đình, không chỉ có tình cha là vĩ đại. Tình mẹ, đôi khi còn bao la và sâu nặng hơn gấp bội.

Tạ Uyển Oánh ngẩng đầu lên, cố không để nước mắt rơi. Cô không cho phép mình khóc – bởi vì phía trước vẫn còn một chặng đường rất dài, còn quá nhiều việc phải làm, cô không chỉ muốn thay đổi cuộc đời mình, mà còn muốn thay đổi cả cuộc đời của mẹ.

Cô quay người lại, bước đi khỏi nhà ga, mỗi bước đều vững vàng, kiên định.

 


 

Tối hôm đó, khi trở về ký túc xá, Tạ Uyển Oánh phát hiện – chẳng có ai về phòng cả. Dường như các bạn cùng phòng vẫn chưa tính quay lại ký túc.

Linh linh linh — điện thoại bàn trong phòng ký túc vang lên.

Cô nhảy xuống giường, bước đến bắt máy.

“Alo, cho hỏi có phải Tạ Uyển Oánh không?”

“Dạ đúng rồi, là tôi.”

“Tôi được thầy Nhậm báo lại, ngày mai chúng ta tập trung họp lớp tại phòng xx, khu giảng đường. Thầy ấy là cố vấn học tập của lớp mình.”

Đây là lần đầu tiên cô được nghe giọng một người bạn học – là một nam sinh, giọng nói trầm và hơi khô cứng, có vẻ là người không giỏi giao tiếp. Cậu ta chỉ đọc một mạch nội dung cần truyền đạt, rồi... im bặt. Cứ như không biết phải nói gì tiếp theo.

Tạ Uyển Oánh chủ động phá vỡ sự ngượng ngập: “Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu nha!”

“À... ừm... không có gì không có gì…” – Cậu ta luống cuống tắt máy.

 


 

Sáng hôm sau, Tạ Uyển Oánh dậy sớm, ăn sáng xong liền đeo cặp, mang theo sổ tay đến khu giảng đường. Cô luôn giữ thói quen đến sớm để chuẩn bị tinh thần, cũng tiện ôn lại bài vở.

Lúc ấy mới 7 giờ sáng, trong sân trường đã lác đác những sinh viên đang đọc tiếng Anh, ngâm nga sách giáo khoa ngành Y. Dù sao nơi đây cũng là Quốc Hiệp – nơi hội tụ những học sinh ưu tú, những "học bá" đến từ khắp mọi miền đất nước.

Không khí cạnh tranh ngầm lan tỏa, khiến máu trong người cô như sôi lên vì nhiệt huyết.

Đến phòng học, cô là người đầu tiên. Xác nhận đúng phòng, cô chọn một chỗ ngồi lý tưởng ở giữa hàng thứ ba – vừa gần bảng, vừa dễ theo dõi giảng bài. Đặt cặp xuống, cô lấy ra sách mới được phát khi nhập học, chăm chú đọc lướt qua.

Thời gian trôi, sinh viên bắt đầu lác đác kéo vào, tiếng nói chuyện xung quanh cũng dần rộn ràng. Không có thầy cô ở đó, đám sinh viên thoải mái tự do như chim sổ lồng.

Nhìn đồng hồ – 7 giờ 50. Có lẽ thầy sắp tới.

Tạ Uyển Oánh cẩn thận cất sách giáo khoa vào lại cặp, không muốn để lại ấn tượng là thiếu tôn trọng giảng viên. Bỗng, cô nghiêng đầu, cảm thấy có điều gì đó là lạ...

Khoan đã.

Hai bên cô — không có ai ngồi.

Hàng phía trước – trống.

Hàng phía sau – cũng trống nốt.

Cô lập tức đảo mắt quan sát khắp phòng, thì thấy ở mấy hàng phía xa, sinh viên ngồi chen chúc thành từng nhóm. Ước chừng có đến bốn, năm chục người. Tất cả... đang nhìn cô.

Một vài người còn che miệng cười.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play