Nhậm Sùng Đạt hình như nghe ngóng được chút tin tức gì đó, hỏi dò hai người họ: “Hai cậu nói xem, hai cậu thấy học sinh của tôi làm gì?”
Chu Hội Thương nhìn Tào Dũng rồi đáp: “Không có.”
“Sao tôi lại nghe nói con bé nhìn thấy có người cất một phong bì giống phong bao lì xì? Lẽ ra tôi muốn hỏi con bé. Nhưng nghĩ con bé này hẳn là sẽ không làm loại chuyện đó.” Nhậm Sùng Đạt nói. “Gia đình con bé không khá giả. Nhưng nhân phẩm con bé không tệ, không tham tiền, ngày thường rất tiết kiệm.”
“Nếu anh là cố vấn tin tưởng con bé thì đừng nói những lời như thế.” Tào Dũng không khách khí ngắt lời anh ta.
“Tôi lại nghe nói con bé đột nhiên hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, tôi không lo lắng sao? Con bé lấy đâu ra tiền để mời cậu đi ăn cơm!” Nhậm Sùng Đạt vội vàng nói.
Chu Hội Thương nhìn hai người họ, nghĩ có thể có chuyện gì, cảm thấy lời cả hai nói đều có lý.
“Anh phải biết con bé hiểu tiếng Anh và tiếng Nhật, dịch tài liệu cho người ta kiếm chút tiền thì dễ ợt.” Tào Dũng dùng ánh mắt khó chịu nhìn thẳng vào mặt Nhậm Sùng Đạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT