Chương 44: Tân sinh nhập học (2)

Khi nghe chủ nhiệm khen con gái, Tôn Dung Phương đỏ bừng mặt, xua tay liên tục:
"Không có, không có đâu ạ. Chủ nhiệm, chị họ của tôi mới là bác sĩ, cả nhà họ làm ngành Y. Tôi chỉ là công nhân bình thường thôi. Con gái tôi giỏi hơn tôi nhiều."

Chủ nhiệm Ngô mỉm cười, cảm thấy tình cảm mẹ con giữa hai người rất chân thành, mộc mạc đến mức khiến người khác xúc động. Ông gật đầu đồng tình.

Sau đó, khi quay lại toa ghế cứng, Tôn Dung Phương tranh thủ tâm sự với con gái:
"Mẹ thấy chủ nhiệm Ngô là người tốt, ông ấy có vẻ cũng quý con. Nếu sau này con muốn, cũng có thể cân nhắc xin vào bệnh viện của họ làm việc. Còn chỗ dì họ con cũng được, nếu họ muốn con thì mình cũng có thêm lựa chọn."

Bà chỉ quen biết vài người làm trong ngành Y, nên thấy ai dễ gần là lại mong con gái có được tương lai ổn định. Tạ Uyển Oánh mỉm cười, không phản bác mẹ. Cô khẽ kéo tay bà, nhẹ nhàng gật đầu để mẹ yên tâm trước đã.

Tàu lại tiếp tục chạy thêm một ngày nữa, cuối cùng cũng đến ga Tây – thủ đô.

Lần đầu đến một nơi đông đúc như thế, Tôn Dung Phương choáng ngợp, mắt chữ A mồm chữ O. Người đông nghịt, chen chúc thành từng khối như tổ ong. Ra khỏi ga tàu, xe cộ tấp nập như nước chảy, còn người thì vẫn dồn dập như thác lũ. Trong lòng bà bắt đầu lo lắng – không biết con gái mình có sống nổi ở nơi khốc liệt như thế này không.

Người thì nhiều, cạnh tranh lại lớn. Đó là phản xạ đầu tiên của một người mẹ luôn muốn che chở cho con.

"Con tuyệt đối đừng có giành giật với ai hết, hiểu không? Cứ quan sát trước, rồi tính sau." – Trên đường, Tôn Dung Phương nhỏ giọng dặn dò con.

"Con biết rồi, mẹ. Giờ mình đi đến trường trước. Cô Trang đã giúp con đặt sẵn một nhà nghỉ gần trường rồi." – Tạ Uyển Oánh nói.

Hành lý khá nhiều, mà xe buýt thì đông đúc, không dễ lên được. Tôn Dung Phương dứt khoát gọi taxi, vừa đi vừa dỗ con:
"Không sao, mẹ mang theo nhiều tiền lắm. Ông ngoại con dặn rồi, bảo phải để con sống đủ đầy lúc học đại học, không được để con phải vừa học vừa đi làm thêm. Ngành Y không giống mấy ngành khác đâu, phải chuyên tâm tuyệt đối."

Lần trước ông ngoại đã nói rõ quan điểm này qua điện thoại, nhưng Tạ Uyển Oánh không ngờ ông làm thật. Ở kiếp trước, cô không học ở thủ đô, mà chỉ học gần quê – chi phí đi lại, ăn ở cũng rẻ hơn rất nhiều. Hồi ấy mẹ và dì chỉ cần vay mượn một chút là đủ xoay sở. Cô liền hỏi:
"Mẹ ơi, mình vay tiền của dì út à?"

"Ừ. Dì út nói dành dụm được một vạn, cho con mượn để đi học. Không sao đâu. Sau này, khi con bé nhà dì thi đậu đại học, mẹ sẽ dành dụm trả lại cho dì, giống nhau cả thôi." – Tôn Dung Phương vỗ nhẹ tay con gái.

"Mẹ có vay ai khác nữa không?" – Tạ Uyển Oánh hỏi, vì cô biết một vạn chắc chắn không đủ.

"Mẹ có gọi cho dì cả, bà ấy cũng gửi thêm ít tiền để giúp con đi học."

Dì cả – Chu Nhược Hoa – là chị ruột của Chu Nhược Mai, lớn hơn tám tuổi. Bình thường mối quan hệ giữa họ không thân thiết mấy. Nhưng so với em gái, Chu Nhược Hoa sống ở tỉnh lị, điều kiện kinh tế khá hơn nhiều. Bây giờ đột nhiên chủ động liên hệ, lại gửi tiền giúp, rốt cuộc là vì điều gì?

"Nghe nói con thi đậu Thủ khoa khối Tự nhiên, dì cả con lập tức chuyển tiền qua." – Tôn Dung Phương cuối cùng cũng nói thật.

Tạ Uyển Oánh lập tức hiểu ra vấn đề.

"Không sao, sau này mẹ sẽ dành dụm tiền trả lại họ. Con chỉ cần học hành cho tốt, không cần lo mấy chuyện tiền nong đâu." – Tôn Dung Phương dặn dò. Bà nhất định không để con gái phải bận tâm, không để mấy chuyện lặt vặt ảnh hưởng đến việc học – đó là điều duy nhất một người mẹ nghèo như bà có thể làm được cho con.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play