Chương 43: Tân sinh nhập học (1)

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" – Tôn Dung Phương nhíu mày, không hiểu thái độ của mẹ Lâm là gì, quay sang nhìn chủ nhiệm Ngô để hỏi.

Chủ nhiệm Ngô chỉ cười khổ. Sinh viên chương trình 8 năm của Đại học Y Quốc gia như Tạ Uyển Oánh, bệnh viện tuyến đầu như Tuyên Ngũ có muốn chiêu mộ cũng khó. Những sinh viên tốt nghiệp từ chương trình đó, bệnh viện lớn ở đâu cũng muốn tranh giành, nhưng giành vẫn không nổi.

Tàu đến điểm dừng tạm thời, xe cứu thương đã đợi sẵn. Bác Phương – người vừa được cứu – sau khi tỉnh lại được dì Phương dìu xuống tàu. Khi đi ngang qua Tạ Uyển Oánh, hai vợ chồng liên tục cúi đầu nói:
"Cảm ơn cháu, cảm ơn rất nhiều!"

"Không cần cảm ơn ạ, đây là việc cháu nên làm." – Tạ Uyển Oánh mỉm cười đáp.

Dì Phương nắm tay cô, xúc động nói:
"Ta tin cháu. Sau này cháu nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi, hơn hẳn người kia nhiều. Tương lai ta và ông nhà nếu có bệnh gì, nhất định sẽ tìm đến cháu khám."

Tôn Dung Phương nghe xong mà chỉ biết trợn trắng mắt. Hồi nãy hai vợ chồng này còn chê con bé là bác sĩ, thái độ ghét bỏ như sợ dính phải rắn độc. Vậy mà giờ quay ngoắt 180 độ, nói năng như thể biến thành người khác.

Chủ nhiệm Ngô nhìn đồng hồ, rồi liếc về phía mẹ con nhà họ Lâm đang lén lút trốn phía sau đám đông. Ông lắc đầu, nói thẳng:
"Sau khi về bệnh viện, tôi sẽ trao đổi với trưởng khoa Y giáo về vấn đề của cô."

Nghe vậy, Lâm Lệ Quỳnh liền ôm mặt, hoảng sợ.

Mẹ Lâm trố mắt:
"Không phải, chủ nhiệm, ý ông là sao? Kêu con gái tôi đi gặp ai?"

"Nghe chưa rõ à?" – Chủ nhiệm Ngô nghiêm giọng – "Con gái bà có vấn đề nghiêm trọng. Với tư cách là thực tập sinh từ bệnh viện chúng tôi, nếu để em ấy ra ngoài hành nghề, chúng tôi không thể chịu trách nhiệm trước người dân."

Mẹ Lâm sợ hãi hét lên, lập tức nhào tới bám lấy tay áo ông Ngô:
"Chủ nhiệm, chủ nhiệm ơi, xin nghe tôi giải thích! Con bé… nó vốn không như vậy, là do con bé này cứ tranh giành với nó… Hơn nữa, ngay từ đầu chúng tôi đâu biết con nhỏ kia là sinh viên của Đại học Y Quốc gia!"

Chủ nhiệm Ngô khoanh tay, nhìn bà ta không kiên nhẫn:
"Người đầu tiên cần được giáo dục lại chắc là bà. Con làm sai, không biết dạy con nhận lỗi sửa sai, lại cứ giữ thể diện vô nghĩa. Tôi nói thật, học Y không như các ngành khác, sai một li là giết người, chứ không phải cứu người."

Mẹ Lâm òa khóc nức nở. Con gái bà ta giờ làm sao đây? Chẳng lẽ không thể tốt nghiệp, không thể trở thành bác sĩ?

"Lo mà sửa đổi đi. Về học lại cho tử tế." – Chủ nhiệm Ngô nhấn mạnh từng chữ, sau đó vẫy tay gọi Tạ Uyển Oánh –
"Lại đây, chúng ta trò chuyện thêm chút nữa."

Rõ ràng, dù biết rằng sau này có thể không chiêu mộ được sinh viên tốt nghiệp chương trình 8 năm như Tạ Uyển Oánh, nhưng nhìn cô bé vừa khiêm tốn lại hiếu học, chủ nhiệm Ngô không nhịn được muốn chỉ dạy. Bởi vì bất kỳ người thầy giỏi nào cũng đều muốn dạy một học trò xứng đáng. Biết đâu sau này, nếu Tạ Uyển Oánh nhớ đến ông, cô sẽ thực sự cân nhắc về công tác tại Tuyên Ngũ.

Thế là Tôn Dung Phương theo con gái tới toa giường nằm của tàu – đây là lần đầu hai mẹ con tận mắt thấy giường nằm tàu hỏa, rất tò mò, nhìn khắp nơi.

Chủ nhiệm Ngô thậm chí còn mời hai mẹ con dùng bữa trưa ở toa ăn. Ban quản lý tàu, để cảm ơn hành động cứu người của họ, đã miễn phí suất ăn trưa cho ba người.

Khi con gái đang trò chuyện với chủ nhiệm, Tôn Dung Phương ngồi bên cạnh mở to mắt nghe, dù nhiều đoạn không hiểu gì.

"Những kiến thức y khoa đó cháu học từ đâu vậy?" – Chủ nhiệm Ngô hỏi –
"Nhà cháu có ai làm bác sĩ không? Có người dạy cháu sao?"

Tạ Uyển Oánh mỉm cười, đáp chân thành:
"Thưa thầy, không giấu gì thầy, mẹ cháu từng xuống nông thôn công tác tại trạm y tế. Mẹ cháu từng mơ được làm bác sĩ, nhưng tiếc là không có cơ hội học hành. Nếu có, mẹ cháu chắc chắn cũng là một người bác sĩ mà cháu vô cùng ngưỡng mộ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play